14
Tôi không nhịn mà bật thành tiếng.
Nhưng vẫn cố ý trêu ấy:
“Anh không thấy chị họ tôi… trông rất đẹp sao?”
Thẩm Khang Dục nhíu mày, nét mặt căng cứng:
“Mặt thì trét đầy phấn, hôm đó nhất quyết kéo tôi chụp ảnh, dính hết cả tay áo tôi.”
Có lẽ nghĩ đến quan hệ họ hàng, ấy có chút do dự:
“Em gọi thế là đẹp sao?”
Lần này tôi không nhịn nổi nữa, đến mức không đứng thẳng .
Anh ấy tôi mà càng thêm mơ hồ, vẻ mặt như treo ổ khóa giữa lông mày:
“Chuyện của chúng ta, em cho tôi một câu rõ ràng đi, đừng chỉ như thế.”
Anh lẩm bẩm:
“Tôi vừa có tín hiệu liền gửi tin nhắn cho em, kết quả đọc những gì em gửi, kỳ lạ thật, chữ nào tôi cũng hiểu, ghép lại thì chẳng hiểu gì cả.”
Anh kể lẽ ra phải hai tháng nữa mới xong việc, sợ đến lúc đó mọi chuyện đổ bể, nên nửa đêm xuống núi, lái xe suốt một đêm lẫn một ngày mới tới đây.
“Hứa Diệu Niên, tôi không hiểu lòng dạ phụ nữ, nếu em thực sự có gì muốn , cứ thẳng với tôi.”
Tôi mãi mới nhịn , ngẩng đầu :
“Nếu tôi rằng, những gì tôi viết là do hiểu lầm , trong lúc nóng nảy mới gửi, có chấp nhận không?”
Anh lại gãi đầu, có vẻ thở phào:
“Hiểu lầm thì giải thích rõ là , có gì mà không chấp nhận.”
Tôi giơ tay ra:
“Nếu không ngại, tôi muốn xóa liên lạc với chị họ.”
Anh vội đưa điện thoại cho tôi:
“Xóa đi, xóa đi, tôi thực sự không biết phải trả lời ấy thế nào. Đã là chị của Hạ Tiếu Dương, lại là họ hàng của em, không trả lời thì cũng kỳ.”
Tôi mở ra xem, ôi trời, chị họ tôi viết cả một bài dài.
Nhìn qua đã thấy toàn lời lẽ mùi mẫn, chắc cả đời chị ấy chưa bao giờ theo đuổi ai, không biết copy từ đâu ra.
Tôi nhanh chóng gõ một dòng trả lời, rồi dứt khoát xóa liên lạc:
“Cảm ơn đã mến, tôi hay ghen, xin phép xóa liên lạc.”
15
Tôi cứ nghĩ Thẩm Khang Dục là kiểu thô kệch, hóa ra lại tinh tế trong sự thô ráp.
Xác định rõ ràng chúng tôi không chia tay, ấy vội vàng trở lại núi việc.
Trước khi đi còn dặn dò mãi, rằng nếu tín hiệu kém thì trả lời tin nhắn sẽ chậm, tuyệt đối không cố ý.
Hơn nửa tháng sau, khi gọi video, đột nhiên nhắc đến Tôn Mục Lương:
“Tôi cũng hay ghen đấy.”
Câu chẳng đầu chẳng đuôi, lại có chút ngượng ngùng, gãi gãi mũi.
Chắc là do Hạ Tiếu Dương “mách nước” từ xa.
Tôn Mục Lương sau khi bị Hạ Tiếu Nguyệt đuổi đi, liền bám riết lấy nhà tôi, ngày nào cũng đến quầy thịt.
Không biết có phải vì thi công chức thất bại nhiều lần quá hay không, mà trông ta như muốn kiếm việc ở quầy nhà tôi.
Nhưng ta chẳng phân biệt nổi các loại thịt, lại không biết khiêng vác, thật là hài hước.
Tôi vốn định giữ chút thể diện cho ta:
“Nhà tôi buôn bán nhỏ, không nuôi nổi vị thần lớn như đâu.”
Anh ta vừa thở hổn hển bê miếng thịt chưa đến 5kg lên thớt, vừa toe toét:
“Kiếm tiền là chuyện nhỏ, tôi chỉ muốn tận dụng lợi thế gần thôi.”
À, thế là tôi chẳng buồn giữ thể diện nữa:
“Tôn Mục Lương, cái dáng vẻ ôm chậu cây xanh của , đến giờ tôi vẫn chưa quên .”
Anh ta đỏ mặt cúi đầu, sợ xung quanh nghe thấy:
“Diệu Niên, chuyện qua rồi, mình đừng nhắc nữa không?”
“Đúng, qua rồi, phiền cuốn gói đi cho xa. Chẳng lẽ trên đời chỉ có tôi với chị họ tôi? Anh không cưa ai khác sao?”
Bị tôi , ta hơi bực:
“Nếu không phải vì nặng …”
Tôi vội đẩy ta ra ngoài:
“Đừng nặng , đời người chỉ cần sống tốt với bản thân là đủ, chuyện còn lại cứ để trời .”
Hơn một tháng sau, Thẩm Khang Dục trở về, còn Hạ Tiếu Nguyệt thì nhận quả báo.
16
Hạ Tiếu Nguyệt dại dột uống thuốc ngủ để dọa Thẩm Khang Dục.
Thuốc uống rồi không gọi cho , vì đổi số.
Nửa đêm ta phải vào viện rửa ruột, tuy không sao khóc lóc thảm thiết, nhất quyết đòi gặp tôi và Thẩm Khang Dục.
Khi Hạ Tiếu Dương đến tìm chúng tôi, chúng tôi đang có buổi hẹn hò chính thức đầu tiên.
Hai người ăn mặc chỉnh tề, món bít tết vừa mang ra, đành cắn răng đi đến bệnh viện.
Trên đường, Hạ Tiếu Dương vừa lái xe vừa xin lỗi:
“Chị của em… thật không biết sao, thật không biết sao.”
Tôi và Thẩm Khang Dục nhau, cả hai đều nhịn .
Đến cửa phòng bệnh, tôi còn chưa kịp hỏi hình, dì tôi đã đẩy tôi sang bên, kéo lấy Thẩm Khang Dục mà khóc:
“Tiểu Thẩm à, cuối cùng cháu cũng tới, Nguyệt Nguyệt chỉ chờ để gặp cháu thôi.”
Thẩm Khang Dục không để lộ cảm , nhẹ nhàng rút tay ra, đứng sau lưng tôi:
“Dì ơi, đừng hiểu lầm, cháu chỉ đi cùng Diệu Niên đến xem thôi.”
Một câu sạch trơn.
Dì tôi nghẹn họng, đành cắn răng kéo tôi vào trong.
Hạ Tiếu Nguyệt trông không có gì nghiêm trọng, ngay cả tóc cũng cố chải rối trông đẹp.
Vừa thấy tôi, ta xì hơi, ánh mắt đầy thất vọng:
“Anh ấy nhất định không chịu gặp tôi đúng không?”
Tôi gượng:
“Chị à, thật lòng mà , chị có thể đổi chiêu không? Lần nào định tự tử cũng phải gặp trai của tôi, tôi thực sự không hiểu.”
Tôi trúng tim đen, khiến ta ho sặc sụa.
Mãi sau mới nghẹn ngào :
“Tôi nên chúc mừng , đã gặp người tốt.”
Tôi :
“Tôi cũng hy vọng chị sẽ gặp người tốt hơn, dù rằng sẽ chẳng bao giờ tìm nữa.”
Hạ Tiếu Nguyệt gào lên, giơ gối ném tôi, tôi không cho ta cơ hội, xoay người đi ra và đóng cửa lại.
Tiếng hét điên cuồng bên trong khiến mọi người bên ngoài đều sững sờ tôi.
Tôi bước tới, nắm lấy tay Thẩm Khang Dục:
“Đi thôi, ấy không ch,et đâu.”
Nhưng Hạ Tiếu Nguyệt chẳng dễ dàng bỏ qua.
Cô ta vẫn không ngừng gọi điện cho Thẩm Khang Dục.
Tôi vừa ăn tôm bóc vừa nghe giọng điệu khóc lóc của ta phát ra từ điện thoại để ngoài loa:
“Không biết có phải bệnh cũ tái phát không, mà ngực tôi đau lắm.”
Giọng Thẩm Khang Dục nghe đặc biệt khiến người ta muốn đánh:
“Làm sao tôi biết bệnh của , tôi đâu phải bác sĩ thú y.”
Điện thoại tắt cái “cạch”.
Tôi ăn tôm, lẩm bẩm không rõ lời:
“Anh… có bằng bác sĩ thú y mà.”
Anh trừng tôi, giọng không vui:
“Những thứ tôi biết khám đều không biết chuyện.”
Người đàn ông này, đúng là hợp với tôi mà.
(Hết)
Bạn thấy sao?