Hẹn Hò Với Người [...] – Chương 1

1

Em họ tôi, Hạ Tiếu Dương, gọi điện đến, giọng điệu ấp úng:

“chị, chị mau tới đây, bắt taxi mà đến.”

Phản ứng đầu tiên của tôi là chị họ Hạ Tiếu Nguyệt xảy ra chuyện.

Không thể nào, chẳng phải chỉ là không muốn đi xem mắt với một người nuôi heo thôi sao?

Đâu cần đến mức sống ch,et như thế, huống chi trai tôi, Tôn Mục Lương, đã đi khuyên nhủ nửa ngày trời.

Hai người họ là học đại học, và chính nhờ Hạ Tiếu Nguyệt mà chúng tôi mới quen nhau.

Tôi vội bắt taxi, đồng thời gọi điện cho Tôn Mục Lương.

Gọi đến cả chục lần mà không ai nghe máy, tim tôi bắt đầu hoảng loạn.

Tôi lại gọi cho Hạ Tiếu Dương, chẳng thèm vòng vo:

“Có phải đang ở bệnh viện không?”

Hạ Tiếu Dương có vẻ tức giận:

“Về nhà đi, nhanh lên!”

Tôi hớt hải chạy đến, vừa bước vào cửa đã đứng sững lại.

Trong căn hộ nhỏ, Hạ Tiếu Nguyệt quấn chăn, vai trần lộ ra.

Tôn Mục Lương thì tr,ần tr,uồng đứng ngoài ban công, ngượng ngùng dùng một chậu cây che bộ phận quan trọng.

Hạ Tiếu Dương cầm cây phất trần, thấy tôi đến mới buông xuống như một con chó bị lạc mất chủ.

“Chị… chị xem chuyện này…” Cậu ấy suýt khóc ra thành tiếng.

Tôi mất vài phút mới hiểu hình.

Bạn trai của tôi và chị họ của tôi lên giường với nhau, bị em họ bắt tại trận.

Tôn Mục Lương thấy tôi mặt mày tái mét, suýt quỳ xuống:

“Diệu Niên, em nghe giải thích…”

Giải thích cái gì? Cây xanh không đủ xanh sao?

Hạ Tiếu Nguyệt thì thản nhiên hơn, chỉ vào Hạ Tiếu Dương mà mắng xối xả:

“Toàn giới thiệu cho tôi cái đám tầm thường, tôi là loại người rẻ rúng như thế sao? Một kẻ nuôi heo, và ba mẹ còn không ngại trói tôi mà giao cho hắn!”

Mắng xong thì quay sang tôi mà nổ:

“Ngày trước tôi chỉ vì sinh nhật mà mời một bữa cơm, và Tôn Mục Lương liền dính lấy nhau. Bây giờ, cùng lắm thì tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình.”

Tôi gật đầu:

“Giành lại hay lắm, chúc hai người hạnh phúc lâu dài.”

Hạ Tiếu Nguyệt không sợ chăn rơi, bước đến giật lấy điện thoại của tôi, bấm loạn xạ rồi trả lại:

“Cùng lắm thì đền bù cho một người đàn ông, một người nuôi heo, một người bán thịt heo, hai người mới là cặp đôi hoàn hảo.”

Nhà tôi nghề buôn thịt heo, quầy hàng lúc nào cũng bận rộn.

Mỗi phút giây đều xoay quanh giá thịt heo.

Thấy chị họ không chịu dừng lại, tôi lập tức quay đầu bỏ đi.

Lên xe rồi, tôi bất ngờ nhận một lời mời kết .

Ảnh đại diện là một ngọn núi mờ mịt, kiểu mà thế hệ ba mẹ tôi hay thích.

2

Hạ Tiếu Dương đi theo xin lỗi suốt cả quãng đường.

Người em họ này từ nhỏ đã giống như em ruột của tôi, cảm của chúng tôi xây dựng qua việc chống lại Hạ Tiếu Nguyệt.

Hạ Tiếu Nguyệt xinh đẹp và mọi người cưng chiều, còn tôi giống như cái bóng của ấy.

Người lớn nhắc đến tôi, thường chẳng biết khen cái gì.

Quá đỗi bình thường, từ ngoại hình đến tính cách đều tầm thường.

Điểm sáng duy nhất là tôi hiếu thảo, ngoài giờ học thì giúp quầy thịt heo của gia đình.

Nhưng Hạ Tiếu Nguyệt cực kỳ ghét tôi, đến trường cũng chẳng thừa nhận tôi là em họ.

Cô ấy hay che miệng mũi mỗi khi nhắc đến tôi trước đám :

“Người toàn mùi hôi của heo.”

Còn dì thì quanh năm lấy thịt ở nhà tôi mà chẳng bao giờ trả tiền.

Có lúc còn bảo tôi mang tận nhà, là bận đánh bài.

Vừa về đến quầy, dì đã gọi điện, giọng điệu vẫn như ra lệnh:

“Cô với thằng Tôn chưa kết hôn, chia tay cũng bình thường. Đừng có mà đi lung tung hỏng danh tiếng chị họ .”

Tôi bỏ miếng thịt vào túi, đáp:

“Dì yên tâm, còn 5.000 tệ dì mượn mẹ cháu lần trước…”

Tin nhắn chuyển khoản đến, tôi bấm nhận ngay, sợ bà ấy đổi ý rút lại.

Dì nghiến giọng dặn dò:

“Chuyện của và thằng Tôn, sau này đừng nhắc nữa.”

Không nhắc, không nhắc, tôi còn mong hai người họ khóa chặt với nhau cho rồi.

Nhưng Hạ Tiếu Dương lại tích cực đề cử tôi thử xem mắt với người nuôi heo, khiến tôi đau đầu.

Làm gì có chuyện tôi dại dột đi người thay thế cho chị họ chứ?

Tôi khung chat của người mới, suy nghĩ một hồi rồi quyết định nhanh chóng.

“V50, xem thử năng lực nào.”

Nhà họ Hứa dạy rằng không nên chuyện tiền bạc với đàn ông, càng càng chạy mất.

Quả nhiên, khung chat như đông cứng lại.

Cho đến khi quầy thịt đóng cửa, tôi vẫn như mọi ngày, chạy xe điện về nhà.

Vừa đến nơi thì điện thoại báo tin nhắn.

Người nuôi heo trả lời, sau sáu tiếng đồng hồ.

“50 con heo à? Đưa địa chỉ đi.”

3

Ồ, tôi phản ứng ngay, người đàn ông này thật giả bộ.

Không hiểu ý “V50” thì chắc chỉ là loại đàn ông tầm thường.

Còn 50 con heo này khiến ta diễn thật quá mức.

Tôi không trả lời, trực tiếp về nhà.

Chỉ mất khoảng mười phút, vừa cởi nón bảo hiểm ra đã thấy tin nhắn khác.

“Heo sống hay heo mổ rồi? Khuya mới chất xe , cho địa chỉ đi.”

Tôi nghi ngờ ta nghiện diễn, bực bội nhắn lại:

“Heo sống, kêu ầm ầm ấy.”

Lần này ta gọi điện thoại trực tiếp.

Tôi hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần cãi nhau tay đôi.

Vừa bắt máy, giọng ta lại hay đến lạ, không hợp với kiểu ảnh đại diện chút nào.

Anh ta hỏi tôi:

“Heo sống, cần heo giống, heo nái hay heo con? 50 con thì có chỗ chứa không? Đưa địa chỉ đi.”

Tôi bị hỏi choáng váng:

“Không phải, thật sự nghiêm túc à?”

Có vẻ lúc này ta mới nhận ra điều gì đó, im lặng vài giây rồi :

“V50 mà , có phải tôi hiểu sai không?”

Tôi vội giải thích.

Kết quả là ta còn lặng thinh lâu hơn.

Đến khi tôi nghĩ ta sẽ giận dữ dập máy, xóa bè và chặn tôi, thì ta lại lên tiếng:

“Con các cầu thật kỳ lạ, 50 đồng mà cũng kiểm tra gì?”

Tôi đang định cợt, thì tin nhắn hiện lên.

Anh ta gửi tôi một bao lì xì:

“Tôi biết không thích tôi, mất thời gian của rồi. Mời ly trà sữa .”

Trước khi cúp máy, giọng ta còn có chút hụt hẫng:

“Nhận rồi thì tát tôi đi. Tôi là đàn ông, không tiện .”

Tôi suy nghĩ một lúc mới hiểu ý ta là “xóa ”, không phải “tát”.

Tôi không nhận bao lì xì, cũng không xóa .

Mấy ngày sau, nghĩ lại chuyện này, tôi tò mò hỏi Hạ Tiếu Dương.

Rốt cuộc là ai mà khiến Hạ Tiếu Nguyệt thà chọn Tôn Mục Lương.

Câu trả lời khiến tôi kinh ngạc.

Hạ Tiếu Dương nhắc đến là bực tức:

“Nếu không phải mẹ em ép em tìm đối tượng cho chị em, em đã không bán đứng học trưởng của mình.”

Một người nuôi heo, tốt nghiệp Thanh Hoa…

Thú vị thật.

Tối đó, tôi cẩn thận mở trang cá nhân của ta lên.

4

Người nuôi heo tên là Thẩm Khang Dục, 25 tuổi, trang cá nhân cũng phảng phất mùi heo.

Tôi lướt qua sáu tháng nội dung đã hiện, tóm lại chỉ toàn ảnh núi non không phân biệt nổi bình minh hay hoàng hôn, và các heo đáng .

Hạ Tiếu Dương khen không ngớt:

“Học trưởng là người thích hợp nhất để kết hôn. Ổn định, học vấn cao, chưa từng đương.”

Một câu đã phơi bày sự khác biệt giữa cách đàn ông và phụ nữ nhận đàn ông.

Ổn định, học vấn cao, chưa ai, trong mắt phụ nữ là: học vấn cao, EQ thấp, và… xấu.

Nhưng Hạ Tiếu Dương lại thúc giục tôi:

“Chị, gặp thử đi, hai người đúng là trời sinh một cặp.”

Trùng hợp, Thẩm Khang Dục vừa đăng một bài viết cách đây hai phút.

Dù không chỉ đích danh ai, tôi đọc mà nóng bừng mặt, cảm giác ta đang ám chỉ mình.

Anh viết:

“Cả đời này chắc sẽ phải độc thân thôi. Nhà tôi trang trại heo, vào đó sáu tháng không ra ngoài . Trên núi tuy có nước, có điện, có mạng, có mùi.

Chắc chẳng nào chịu , thôi thì kệ .”

Tôi nhớ đến lời Hạ Tiếu Nguyệt khi từ chối xem mắt, vừa khóc vừa :

“Bảo tôi sống với người có mùi, thà ch,et còn hơn.”

Nhưng với tôi, điều này không phải vấn đề.

Tôn Mục Lương đúng là thơm thật, thơm đến nỗi cay mắt.

Nhưng từ khi tốt nghiệp đến giờ ba năm, ta chưa việc ngày nào.

Ăn bám cha mẹ, ăn bám , mà người ngoài vẫn không nhận ra, cứ tưởng ta là viên ngọc quý, chỉ đợi công chức để có chỗ ổn định.

Sau bài học đắt giá, tôi không biết mình nghĩ gì mà nhắn lại một câu.

“Hay là thử hẹn hò với tôi đi, nhà tôi cũng thịt heo.”

Hạ Tiếu Dương ngay lập tức nhảy ra thúc đẩy:

“Hai người mà thành, nhớ mời m ăn cơm. em là ông mai… à, ông đỏ.”

Phì, ông bò húc thì có.

Tin nhắn của Thẩm Khang Dục đến ngay:

“Thật hẹn hò? Không chứ?”

Tôi nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc trả lời:

“Thế này, gặp mặt một lần rồi quyết định.”

Trước khi ngủ, tôi đã nghĩ kỹ, chỉ cần ta có ngũ quan rõ ràng là , tôi đã chịu đủ thiệt thòi vì vẻ ngoài rồi.

5

Hôm sau, ba tôi bị đau bụng từ sáng sớm, tôi phải ra quầy bán thịt bận rộn đến tận 2 giờ chiều, chẳng kịp uống nước.

Ông Trương ở quầy bên cạnh nhắc tôi:

“Điện thoại của reo cả buổi trưa rồi.”

Lấy điện thoại ra xem, hai ba chục cuộc gọi nhỡ, toàn là từ Tôn Mục Lương.

Cuộc gọi mới nhất vẫn chưa kết thúc, tôi bực mình bắt máy:

“Anh chưa xong à?”

Giọng ta nghe rất bình thản:

“Diệu Niên, học phí lớp ôn thi công chức đến hạn rồi, em chuyển khoản cho đi.”

Đến lượt tôi mất bình tĩnh:

“Chúng ta chia tay rồi, học phí lớp ôn thi của liên quan gì đến tôi?”

“Chia tay thì chia tay, trước đây em đồng ý rồi mà? Không thì đã nhờ người khác lâu rồi.”

Tôi suýt nữa vung dao lọc xương xuống bàn:

“Tôn Mục Lương, có chút tự trọng đi, người cũ thì phải biết im lặng mà lặn mất tăm chứ.”

Anh ta còn định gì nữa, tôi lập tức cúp máy và chặn luôn.

Sau đó phát hiện trong WeChat có vài tin nhắn.

Từ sáng hơn 9 giờ, Thẩm Khang Dục gửi 3 tin, rất lịch sự và kiềm chế:

“Chào , nếu có thời gian, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau không?”

“Buổi trưa tôi mời ăn cơm không?”

“Xin hỏi, muốn gặp mặt, có còn gặp không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...