Hẹn Hò Với Anh [...] – Chương 1

Lần đầu tôi gặp Cố Hành, là lúc tôi học trung học.

Anh là nhân vật nổi bật của trường, còn tôi chỉ là một trong những nữ sinh thầm thương trộm nhớ .

Lên đại học, tôi và học chung một trường.

Nghe thay như thay áo, là một kẻ nổi tiếng phóng túng trong giới.

Nhưng bởi vì một lần , đã trở thành trai của tôi.

Mọi người xung quanh cá cược:

“Cô ngoan ngoãn này, xem lần này Hành sẽ chơi bao lâu rồi chán?”

Nhưng vào một đêm khuya, tôi vừa khóc vừa đánh Cố Hành.

Còn thì ôm chặt eo tôi, dịu giọng:

“Tùy em đánh, tất cả đều là lỗi của tôi, chỉ cần em đừng mặc kệ tôi là .”

1

Trong phòng VIP của quán bar Đế Cảnh, tôi ngồi ở một góc bàn.

Dưới ánh mắt của mọi người, chai rượu quay trúng tôi.

Một nam sinh cầm trên tay lá bài nhỏ, phấn khích hét lớn:

“Ồ, tôi là quỷ nhỏ!”

Đây là lần đầu tôi đến nơi như thế này, nên trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại: “Đừng chuyện mất mặt, tuyệt đối đừng chuyện mất mặt.”

Bởi vì căng thẳng, ngón tay tôi đã không tự chủ nắm chặt góc áo.

“Không ngờ là Tống của chúng ta!

Nghe Tống chưa từng ai nhỉ?

Vậy thì như thế này đi, ai cầm lá bài số 5 sẽ phải hẹn hò với ấy một tháng, bất kể nam hay nữ.”

Trò chơi này có chút táo bạo, khiến đám nam nữ trong phòng càng thêm phấn khích reo hò.

Hội trưởng mang tôi tới đây khẽ kéo tay, muốn giúp tôi giải vây.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía tôi, một nam sinh xấu xa tôi:

“Bạn Tống, dám chơi không?”

Tôi im lặng hồi lâu, khẽ : “Dám chơi.”

Mọi người càng ồn ào hơn:

“Ai ? Lá bài số 5 là ai? Ai cầm lá bài số 5?”

“Tôi là số 5.”

Một giọng nam uể oải vang lên.

Tôi bất ngờ ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen láy của người đó.

Trong phòng bao bỗng trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.

Đối tượng là Cố Hành, chẳng ai dám tiếp tục giỡn.

Anh ấy là thiếu gia của tập đoàn Cố thị, nổi tiếng là tay chơi trong giới.

Gia thế khủng, vẻ ngoài điển trai, thành tích học tập cũng luôn đứng đầu chuyên ngành.

Nữ sinh thích ấy thì nối tiếp nhau từng đợt, ấy thay như thay áo và cũng chưa bao giờ đụng đến kiểu con như tôi.

Có người từng hỏi tại sao.

Anh nhàn nhạt cắn một điếu thuốc, thờ ơ đáp: “Không có hứng.”

Nghĩ lại cũng đúng, kiểu con như tôi, nhút nhát và nhàm chán.

từ góc nào, tôi và ấy cũng không thuộc cùng một thế giới.

Mái tóc đen của Cố Hành rủ xuống trước trán, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường.

Anh tôi, lại như không hề .

Cậu con trai cầm lá bài “quỷ nhỏ” nuốt khan, dè dặt :

“Hành… Hành ca, tôi không biết lá bài số 5 là của … Hay là, hay là chúng mình đổi hình khác nhé?”

Cố Hành liếc tôi một cái, khóe môi bất ngờ nhếch lên một nụ mơ hồ, giọng điệu nhàn nhạt:

“Tôi cũng dám chơi.”

Tôi ngẩn người, cảm giác nóng bừng từ cổ dần lan lên mặt.

Cổ họng tôi khô khốc, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài.

Cả phòng im lặng trong vài giây, rồi: “Hả???!!!”

“Chết tiệt? Hành ca, nghiêm túc đấy à?”

“Hừ.”

Cố Hành thản nhiên đá một cái vào chân cậu reo hò to nhất.

“Ồn ào cái gì?”

Cậu kia ôm chân, không dám thêm câu nào.

Cố Hành cúi xuống tôi, phát hiện tôi đang trừng trừng mà không chớp mắt, rồi khẽ dời ánh mắt đi chỗ khác như không có chuyện gì.

Còn tôi, lúc này chỉ có thể nghe rõ tiếng tim mình đập liên hồi.

Tôi biết Cố Hành từ hồi cấp ba.

Không, phải là tôi biết ấy, ấy chẳng biết tôi là ai.

Tôi không phải người thành phố Tỉnh, việc thi đỗ vào trường trung học Tỉnh số một là cả một hành trình đầy cố gắng.

Ba mẹ tôi chủ một quầy bán bánh bao nhỏ, đã gồng gánh nuôi tôi từ thị trấn nhỏ để tôi có thể học ở trường trung học Tỉnh số một.

Họ từng : “Quầy hàng của ba mẹ nhỏ thôi, đi đâu cũng có thể kiếm sống .

Thiên Thiên, con cứ thi vào trường con muốn, ba mẹ sẽ luôn theo con.”

Ngày tôi nhận giấy báo trúng tuyển, trên khuôn mặt già nua của ba mẹ rạng rỡ nụ .

Họ đặt hết công việc xuống, vội vã thu dọn hành lý.

Ba mẹ đã sống nửa đời người ở một nơi nhỏ bé, giờ lại vì tôi mà đến một thành phố mới, bắt đầu từ con số không.

Tôi có thể thấy sự lo lắng của họ, vì chưa từng dám buông lơi dù chỉ một giây.

Thích Cố Hành, thật sự chỉ là một sự cờ.

Ngày đầu tiên nhập học, bàn học trong lớp không đủ, tôi phải đến khu vực lấy thêm bàn.

Có khá nhiều cũng đến lấy bàn, tôi chọn một chiếc ở tận góc tường.

Khi di chuyển, tôi vô chạm vào chiếc bàn chồng phía trên.

Ngay lúc nó sắp rơi xuống, một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt tôi, giữ nó lại.

Bàn tay ấy rất đẹp, thon dài, sạch sẽ, các khớp ngón tay rõ ràng.

Tôi không kìm thêm vài lần.

“Cảm ơn.”

Anh chàng đó rất cao, mặc áo thun trắng đơn giản, khuôn mặt góc cạnh mang theo vài phần ngông nghênh, tóc tai gọn gàng.

Anh chỉ dùng một tay đẩy chiếc bàn về chỗ cũ, giọng lười biếng: “Khách sáo rồi.”

Không ngờ rằng lớp học của ấy lại ở cùng tầng với lớp tôi.

Tôi đứng bóng lưng ấy, hơi sững người, rồi thấy đi vào cửa sau của lớp Một.

Trường trung học Tỉnh phân lớp theo thành tích, và tôi xếp vào lớp Hai.

Còn ấy ở lớp Một, lớp tốt nhất của trường.

Đó là lần đầu tôi gặp , chỉ cảm thấy rằng ấy trông hơi đẹp trai.

Tôi biết tên ấy là trong buổi lễ khai giảng.

Anh chọn đại diện tân sinh viên lên phát biểu.

Trong một dịp trang trọng như , thậm chí không mang theo bản thảo.

“Xin chào mọi người, tôi là đại diện tân sinh viên, Cố Hành.”

Mọi ánh đều đổ dồn về phía .

Anh khẽ nhướng mày, giọng điệu có chút thờ ơ:

“Không có gì để , đứng đầu bảng điểm, chỉ cần có tay là .”

Không hiểu sao, bộ đồng phục chỉnh tề mặc trên người lại toát lên vẻ ngông nghênh không chút gò bó.

Anh chính là Cố Hành, đúng là… quá phô trương.

Nhưng hình như… ấy khá nổi tiếng.

Tiếng reo hò dưới sân trường càng lúc càng dâng cao.

“Chết tiệt, vẫn phải là Hành ca, phong cách cũ, vẫn đẹp trai!”

“Yeah, học cùng trường với Cố Hành, may quá ấy không sang trường quý tộc bên cạnh!”

“Trời ạ, Hành ca ngầu quá, tránh ra để tôi lên thay diễn một lần!”

Bạn cùng bàn thấy tôi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, liền huých vào tay tôi:

“Thiên Thiên, cậu sao mà bình tĩnh thế? Cậu không thấy Cố Hành đẹp trai à?”

Nghe , tôi khuôn mặt đẹp trai của chàng kia.

Cứng miệng đáp: “Bình thường thôi, hơi khoe mẽ.”

Bạn cùng bàn trợn tròn mắt, há hốc miệng: “Thiên Thiên, mắt cậu cao thật đấy!”

Nhưng đến khi kỳ thi tháng đầu tiên kết thúc, tôi mới hiểu ra.

Nhìn cái tên “Cố Hành” nằm chễm chệ ở cột điểm cao nhất trên bảng thành tích, tôi sững sờ mất vài giây.

Chết thật, hóa ra ấy không phải đang khoe mẽ, mà thật sự có thực lực.

Nhìn lại vị trí thứ 30 toàn khối của mình, tôi trở về chỗ ngồi, lặng lẽ viết tên ấy ra giấy, quyết tâm lấy mục tiêu.

Nhưng khoảng cách tạo ra từ môi trường giáo dục khác biệt từ nhỏ không phải điều tôi có thể dễ dàng vượt qua chỉ bằng sự nỗ lực.

Tôi trở thành “người đứng thứ hai” suốt ba năm cấp ba.

Ba năm trung học, tôi nghĩ cuộc sống của mình chỉ có thể xoay quanh việc học.

Nhưng số lần ý đến Cố Hành ngày càng nhiều, cảm nảy sinh từ khi nào, ngay cả tôi cũng không rõ.

Anh ấy là nhân vật nổi bật của trường, còn tôi chỉ là một trong số nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ .

Tôi mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, không thích chuyện, thậm chí khi gọi điện thoại cũng phải tập trước.

Với tính cách như , ngay cả khi thích, tôi cũng không dám kể với bất kỳ ai.

Nhưng đại học là thời điểm người ta có thể đương.

Tôi và Cố Hành tuyển thẳng vào Đại học A thành phố Tỉnh, một trong những ngôi trường hàng đầu cả nước, hội tụ đầy đủ thiên thời và địa lợi.

Tôi rất rõ mình muốn gì. Nếu có cơ hội, tôi sẽ không ngần ngại mà nắm lấy.

Tuy nhiên, tôi và Cố Hành không học cùng ngành.

Với thân phận thiếu gia tập đoàn Cố thị, những tin đồn về ấy chưa bao giờ ngừng.

Tôi lặng lẽ tìm hiểu về những bị đồn là của .

Gợi cảm, mạnh mẽ, phóng khoáng…

Từng người một đều hoàn toàn khác biệt với tôi.

Khi tôi nghĩ rằng điều kiện “nhân hòa” sẽ không bao giờ xuất hiện, thì kỳ thi cuối kỳ năm hai kết thúc, hội trưởng mời tôi tham gia buổi liên hoan này.

Kết thúc buổi gặp mặt, tôi vẫn cảm thấy mơ hồ, Cố Hành tiện tay ném một tấm thẻ cho cậu : “Tôi bao.”

Cậu kia cầm lấy, mắt sáng rực: “Hành ca, hào phóng quá!”

Cố Hành chẳng để ý đến lời tán thưởng, chỉ đứng lên, tác tự nhiên lấy túi xách của tôi.

“Tôi đưa em về.”

Tôi mở to mắt, theo bản năng từ chối:

“Không, không cần đâu, tôi với hội trưởng về cùng.”

Cố Hành nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt quét qua hội trưởng.

Hội trưởng vội giơ tay, ám hiệu bằng ánh mắt:

“Tôi, tôi tự về !”

Cố Hành gật đầu hài lòng, nắm lấy cổ tay tôi kéo ra ngoài, giọng điệu mang chút vui vẻ:

“Cậu ta bảo tự về rồi.”

Trong phòng, không ít tôi với ánh mắt ghen tị.

Dễ hiểu thôi, phần lớn họ đến buổi liên hoan hôm nay đều vì Cố Hành.

Nhưng quá khó tiếp cận, họ không dám tùy tiện bắt chuyện.

Ai ngờ, chỉ vì một trò chơi, mọi chuyện lại thành thế này.

Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm giác ánh mắt Cố Hành lướt qua cổ tay đang nắm lấy tay tôi, khóe miệng như cong lên một chút.

Anh ấy đang vui sao?

Ngồi vào ghế phụ, cúi người xuống định cài dây an toàn cho tôi.

Ngón tay chạm vào tôi, tôi giật mình như bị bỏng, vội vàng : “Tôi tự .”

Cố Hành không buông tay, ngược lại càng tiến sát gần tôi hơn, mùi hương của tràn ngập mọi giác quan.

“Sợ tôi à?”

“Khách” một tiếng, dây an toàn cài chặt.

Anh đưa tay vén tóc tôi ra sau tai, tôi chưa kịp phản ứng thì cảm giác ấm nóng từ tai truyền tới.

Anh ấy đang cắn và mút lấy dái tai tôi!

Cảm giác ngứa ngáy chạy dọc sống lưng lên đến cổ, trong không gian yên tĩnh của xe, mọi giác quan đều bị phóng đại.

Tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay gần như rướm máu vì móng tay cào vào.

Cố Hành khẽ cắn lấy dái tai tôi, khiến cơ thể tôi khẽ run rẩy không thể kiểm soát.

“Em muốn hối hận, giờ đã muộn rồi, Tống Thiên.”

Tôi ngạc nhiên trong chốc lát, ấy biết tên tôi sao?

Khóe môi tôi khẽ cong lên.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Tôi đẩy ấy ra, thẳng vào mắt : “Ừm, tôi biết, một tháng.”

Cố Hành hơi sững lại, ánh mắt trở nên u ám hơn, nhanh chóng khôi phục vẻ thản nhiên.

Anh ngồi thẳng lưng, khởi xe, giọng mang chút hờ hững: “Biết là .”

Kỳ nghỉ hè, tôi không về nhà mà xin ở lại trường để tham gia nhóm nghiên cứu khoa học.

Mỗi ngày tôi đều đến phòng thí nghiệm lúc 9 giờ, ngồi trước máy tính chờ dữ liệu và pha chế dung dịch.

Nhưng tin đồn tôi và Cố Hành hẹn hò lại lan truyền khắp nhóm chat lớn của trường vào ngày hôm sau.

【Tống Thiên, Tống Thiên là ai ? Chưa từng nghe qua cái tên này!】

【Tôi biết, là hoa khôi ngành Kỹ thuật Hóa học.

Tôi từng gặp ấy ở phòng thí nghiệm, có vẻ hơi nhút nhát, ít , rất đáng .】

【Đáng ? Hành ca bị “bé ngoan” tóm rồi sao?

Không thể nào, Hành ca đâu có vẻ thích kiểu con này?】

【Không phải đâu, mấy cậu nghĩ nhiều rồi.

Tôi có mặt ở hiện trường, hai người không quen biết gì cả, chỉ là một trò chơi thôi, kiểu như thật hay thách ấy, bốc thăm trúng nhau thôi. Một tháng là hết.】

【Một tháng?! Hành ca lãng tử của chúng ta chưa từng hẹn hò ai quá một tháng mà!】

【Trời ơi, Tống Thiên đúng là có số hưởng, nghe đồn kỹ năng trên giường của Cố Hành rất cừ đấy!

Tôi cũng muốn chơi trò này, một gương mặt như thế, cãi nhau tôi tự tát mình còn hơn!】

Điện thoại của tôi không ngừng rung lên, cùng phòng, những người đã sắp lên máy bay về nhà nghỉ hè, liên tục tag tôi trong nhóm chat của ký túc xá.

【Chết tiệt, Thiên Thiên, cậu đang hẹn hò với Cố Hành thật à? Đỉnh thật, cậu là idol của tôi!】

【Đỉnh gì mà đỉnh, Cố Hành chẳng phải là tên lăng nhăng sao?

Thiên Thiên nhà chúng ta sao đấu lại với hắn?

, chỉ là trò chơi thôi, đừng thật nhé.】

【Trời ơi, nhóm lớn của trường toàn về Thiên Thiên và Cố Hành.

May mà đang nghỉ hè, nếu không ký túc xá của chúng ta chắc bị đập cửa mất!】

【Thiên Thiên, đừng đọc mấy tin đó, cứ tập trung việc của cậu thôi, mặc kệ bọn họ.

Nhưng nếu cậu có chuyện gì trong lòng, đừng giấu, ra ngay nhé. Chúng tôi sẽ bay về trường ngay lập tức để ở bên cậu.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...