Hẹn Hò Qua Bánh [...] – Chương 7

13

Cuối tuần, Giang Dự về nhà, hớn hở kể tôi nghe một quả tin sốt dẻo:

“Chị, chị biết không?! Hình như thầy chủ nhiệm lớp em đang rồi đó!”

Tôi đang gõ văn bản thì khựng lại, chậm rãi quay đầu nó.

Giang Dự thì vẫn phấn khích, diễn lại huống sinh y như thật:

“Hôm nọ lúc ăn tối, em tận mắt thấy có một chị đến tìm thầy Thẩm, hai người vui vẻ cực luôn.

Cộng thêm dạo này thầy hay điện thoại mà kiểu kỳ lạ, đảm bảo là đang luôn, trốn không thoát đâu!”

Tôi nghe xong, mặt không cảm , hờ hững hỏi:

“Người đó trông thế nào?”

Giang Dự ngẫm nghĩ một lúc, rồi mô tả:

“Cũng kiểu trưởng thành, chín chắn như thầy Thẩm đó. Rất có khí chất.

Mà quan trọng là hai người trông cực kỳ hợp nhau luôn!

Nhìn đúng kiểu… vợ chồng ấy!”

Tôi:

“Ồ.”

Giang Dự vẫn mải mê hóng chuyện, không để ý sắc mặt tôi ngày càng đen lại.

Tôi dùng một tay đè đầu nó xuống ghế sofa, tặng ngay một combo liên hoàn gió thần sầu.

Vừa vừa mắng:

“Bảo sao dạo này học hành lơ là, hóa ra toàn tâm toàn ý đi hóng hớt!

Giang Dự, có phải dạo này chị đối xử hiền quá, nên em quên mất mình họ gì tên gì rồi không?”

“Sắp thi giữa kỳ đến nơi rồi, em còn muốn xếp vào lớp chọn năm sau không?

Em phân biệt nổi cái gì quan trọng hơn chưa?

Điểm tiếng Anh đã cải thiện chưa?

Trường đại học mơ ước em nghĩ mình đậu nổi à?”

Giang Dự nhăn nhó van xin:

“Chị ơi! Chị ơi! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi…”

Tôi đen mặt thằng em lủi về phòng, nặng nề thở ra một hơi.

Thôi .

Cả tuần đi dạy cũng mệt rã rời rồi, không nên quá khắt khe.

Tôi gõ cửa phòng nó, :

“Đi, ra ngoài ăn gì ngon ngon, có sức mà học tiếp.”

Ngay giây sau, Giang Dự mở cửa với vẻ mặt hí hửng:

“Ok luôn, quá đã~”

Tôi:

“…”

14

Đúng là đời nhỏ bé đến lạ.

Tới trung tâm thương mại, tôi vừa mới đỗ xe xong thì Giang Dự đã phấn khích đập vai tôi:

“Trời má! Chị kìa! Em mà! Thầy Thẩm chắc chắn đang luôn!”

Tôi theo hướng tay nó chỉ.

Một người phụ nữ dịu dàng, trưởng thành đang đi bên cạnh Thẩm Minh Di.

Trên tay ấy cầm một bó hoa.

Thẩm Minh Di cúi đầu gì đó với ta, trông giống như lời thì thầm giữa những người nhau.

Tôi rút ánh mắt lại, bỗng nhiên không còn thấy đói nữa.

Giang Dự kéo tay áo tôi:

“Đi thôi chị, còn ăn gì nữa chứ?”

Tôi rút điện thoại ra, chuyển cho nó 1 triệu:

“Gọi đi ăn đi, không đủ thì nhắn chị chuyển thêm.”

Nói xong tôi quay người đi thẳng về phía xe.

Không để ý đến tiếng cảm thán “chị tôi thật ngầu” của nó, tôi chỉ dặn một câu:

“Trước 9 rưỡi phải về nhà, không uống rượu.”

“Rõ, thưa sếp!”

Về đến nhà, tôi viết nốt chương truyện đang dang dở.

Đầu óc trống rỗng trong giây lát, tôi lại lấy điện thoại ra.

Tính ra thì… Thẩm Minh Di đã mang cơm cho tôi gần một tháng rồi.

Nghĩ thế nào, tôi chuyển cho 2 triệu.

Ghi :

“Từ giờ không cần mang cơm cho tôi nữa, cảm ơn thầy.”

Dù sao thì… người ta cũng có rồi, tiếp tục như cũng chẳng hợp lý.

Tôi bỗng nhớ lại câu Thẩm Minh Di từng :

“Tôi không thích con nhỏ tuổi hơn mình.

Em rất giỏi, nên quen biết thêm những người cùng tuổi thì hơn.”

Vậy nên… cuối cùng ấy vẫn chọn một người cùng tuổi, chín chắn và ổn định?

Nhưng rõ ràng tôi chỉ kém có bốn tuổi thôi mà.

Tôi thở dài, bất lực thật sự.

Người ta bảo “ theo đuổi trai cách một lớp vải mỏng”.

Nhưng không ai lớp vải đó là thiết giáp đâu…

Sáng hôm sau tỉnh dậy, điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc.

Tất cả đều từ Thẩm Minh Di.

Anh không nhận tiền.

10 giờ tối hôm qua nhắn:

[Nhiều quá, không cần thiết đâu. Cơm trường rẻ lắm.]

22h30:

[Sao lại không cần mang cơm nữa? Ngán đồ ăn trường rồi à? Bên ngoài trường có mấy quán ngon lắm, em muốn thử không?]

23h00:

[Em ngủ chưa?]

0h00:

[Hôm nay em có chuyện gì à? Hình như tâm trạng không tốt lắm. Là do Giang Dự chọc giận em à?]

1h00:

[Không đúng… Sao bỗng dưng lại khách sáo như ? Có phải đã gì sai không?]

1h30:

[Giang Dự đúng là có kể xấu em với , không tin một chữ nào hết. Đừng nghĩ lung tung.]

2h00:

[Giang Kỳ, 🔥 chúc ngủ ngon 🔥]

Tôi đọc hết loạt tin nhắn mà mặt không cảm .

Sau đó xông thẳng vào phòng Giang Dự, túm tóc nó dựng dậy.

Nghiến răng hỏi:

“Em dám xấu chị với Thẩm Minh Di à?!”

Giang Dự còn ngái ngủ, đầu óc chưa tỉnh hẳn:

“Không có mà chị… là thầy Thẩm hỏi trước, em chỉ sự thật thôi.

Chị đúng là hay nổi nóng, miệng thì kén chọn, sáng dậy thì cáu, phong cách thì… hơi dị, mà cũng hay đánh em nữa…”

Tôi tức đến nghẹn.

“Sự thật thì muốn à?”

“Sao không kể điểm tốt của chị luôn đi?!”

Giang Dự bắt đầu chột dạ, lí nhí:

“Thì… em cũng sợ thầy Thẩm thích chị thật đó… Chị xinh thế, lỡ thật sự cưa đổ thầy rồi biến ảnh thành rể em thì mỗi dịp Tết chắc đời em thảm luôn…”

Tôi: “…”

Nhìn cái mặt lì lợm chẳng biết hối lỗi của nó mà tôi nổi điên:

“Trả chị tiền thừa hôm qua ngay!”

Giang Dự ôm đầu, mặt mày đau khổ:

“Đừng mà chị, chị bảo là cho em hết rồi mà, còn dư thì coi như tiền tiêu vặt của em…

Chị ơi, chị là chị duy nhất của em mà, đừng bóp nghẹt tài chính của em…”

Tôi bực quá lấy tay bịt tai lại:

“Đợi xem điểm thi giữa kỳ đi rồi chuyện tiếp!”

Giang Dự vội hỏi:

“Vậy chị có đi họp phụ huynh không?”

Tôi khựng lại vài giây, lạnh nhạt đáp:

“Không.”

15

Đúng lúc ba tôi vừa đi công tác về, thế là tôi bảo ông đi họp phụ huynh thay.

Giang Dự nghe thì nhăn nhó, lần này nó thi không tốt, muốn tôi đi.

Tôi mặc kệ.

Mà dạo này Thẩm Minh Di cũng hay nhắn tin cho tôi lắm.

Chẳng phải chuyện gì to tát, chủ yếu toàn kể mấy chuyện Giang Dự ở trường.

Tôi thấy hơi phiền, thế là bật chế độ “Không phiền” luôn.

Tin cuối cùng nhắn là:

[Hôm nay họp phụ huynh, em vẫn đến chứ?]

Tôi chỉ nhắn lại một câu:

[Không.]

Tôi dòng “Đối phương đang nhập…” mãi một lúc.

Nhưng rốt cuộc Thẩm Minh Di cũng không gửi gì cả.

Tôi không nhịn , lại nhắn thêm:

[Thầy Thẩm, mong thầy để tâm đến Giang Dự một chút. Có gì cứ nhắn qua tài khoản công việc là rồi, dùng tài khoản cá nhân mãi cũng hơi bất tiện.]

Không phải chính miệng từng đấy à?

Tài khoản cá nhân không tiện dùng cho công việc.

Thẩm Minh Di vẫn không trả lời.

Chắc bận họp phụ huynh rồi.

Giang Dự tan học về, chạy vào tìm tôi:

“Này chị, kỳ lạ ghê, thầy chủ nhiệm hỏi em về chị đó.”

Tôi không ngẩng đầu lên, vẫn cắm cúi gõ chữ.

Giang Dự – thằng đầu gỗ này – vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra:

“Chị này, chị thân với thầy chủ nhiệm lắm hả?

Thầy hỏi em là dạo này chị có chuyện gì không, tâm trạng có vẻ không tốt.”

Tôi khựng lại vài giây, rồi thản nhiên :

“Không thân lắm.”

Giang Dự gãi đầu, cảm thấy có gì đó sai sai.

Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng gì thêm.

Tối đến, trong lúc nấu ăn, mẹ tôi bảo Giang Dự xuống mua chai nước tương.

Ai ngờ nó vừa về đến cửa đã như thấy ma, mặt tái mét:

“Chị ơi!!! Chị đoán xem em vừa thấy ai dưới nhà?”

“Là Thẩm Minh Di! Thầy chủ nhiệm của em đó!!”

Cạch—

Đôi đũa trên tay tôi rơi xuống bàn.

Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi:

“Thầy Thẩm cũng sống trong khu mình à?”

Giang Dự hoảng loạn như sắp bay khỏi hình:

“Ai mà biết! Em hỏi thầy tới đây gì, thầy chỉ bảo đi dạo!”

Tôi:

“…”

Không hiểu sao, trong lòng bỗng thấy chột dạ.

Tôi lấy điện thoại ra, mở khung chat với tài khoản công việc của Thẩm Minh Di.

Gõ:

[Thầy có việc gì tìm Giang Dự à?]

Gửi xong như ném đá xuống biển.

Không có hồi âm.

Nhưng rõ ràng tôi thấy qua cửa sổ — ấy đã mở điện thoại ra rồi.

Nghĩa là… cố không rep.

Tôi cạn lời, vẫn nhấn vào khung chat của tài khoản cá nhân, nhắn một cách khó chịu:

[Thẩm Minh Di, rình mò dưới nhà tôi ?]

Lần này thì rep liền:

[Tài khoản công việc là “thầy Thẩm”. Tài khoản cá nhân là Thẩm Minh Di.]

[Giang Kỳ, em phân biệt rõ thật đấy.]

Tim tôi bỗng khựng lại một nhịp.

Đúng là dù ra trường nhiều năm rồi… tôi vẫn hơi sợ giáo viên.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhắn lại:

[Có chuyện gì?]

Anh lại trả lời cực nhanh:

[Xuống đi, mình chuyện một lát.]

Thôi thì… đúng là nên rõ ràng.

Lúc chuẩn bị ra cửa, mẹ hỏi tôi đi đâu.

Tôi đáp đại:

“Đi lấy đồ giao hàng.”

Ai ngờ ngay sau đó, Thẩm Minh Di lại nhắn:[Em mang theo cho lọ xịt chống muỗi luôn nhé, muỗi nhiều quá 🙏🙏🙏]

Thế là tôi đành quay lại,

dưới ánh nghi ngờ của cả ba người trong nhà,

xách chai xịt chống muỗi ra khỏi cửa.

Trông y như mang đồ xuống cho người ở dưới nhà .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...