Hẹn Hò Cùng Kẻ [...] – Chương 4

9

Lục Tiêu An lợi dụng việc mình là bệnh nhân để bắt đầu càn.

Người lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng giờ cũng biết nũng.

[Vợ tốt quá.]

[Đây là người vợ duy nhất của mình. Nếu không phải mình giả bệnh lâu thêm chút nữa, vợ chắc chắn chẳng thèm để ý đến mình.]

[Thực ra mình cố dầm mưa để vợ xót đây.]

[Phương Đường đúng, đàn ông biết giả vờ yếu đuối mới dễ thương.]

Tôi híp mắt Lục Tiêu An, cầm trái cam trong tay ném thẳng vào người ta.

Anh ta đau đến mức hét lên.

“Trình Như, cậu gì thế?”

[Sao vợ lại đột nhiên hung dữ ? Thích quá, muốn bị vợ mắng thêm.]

Tôi chợt nhận ra, với Lục Tiêu An, việc bị chửi mắng lại là một kiểu phần thưởng.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ra ngoài chuyện với Tần Minh Vũ thôi.”

Anh ta lập tức nằm xuống, giả vờ yếu ớt, rên rỉ đầy đáng thương.

“Tôi không khỏe, tôi không khỏe mà…”

Tôi mặc kệ màn diễn của ta, thẳng thừng bước ra ngoài.

Tôi muốn xem thử, ta và Phương Đường còn định diễn trò gì nữa.

Chương trình đã đi hơn nửa chặng đường, tôi và Lục Tiêu An nhờ đó mà thu về không ít fan couple.

Người đại diện của tôi khen ngợi không ngớt.

“Tôi biết ngay là nghệ sĩ có tiềm năng nhất của tôi mà. Nhờ show này, đã thu về rất nhiều người hâm mộ.”

Tôi vừa lướt bình luận vừa gật đầu qua loa.

“Sắp đến những tập cuối rồi, hai người nhất định phải phối hợp thật tốt.”

Hợp đồng của tôi với công ty sắp hết hạn, họ muốn nhân cơ hội này vắt kiệt giá trị của tôi, liên tục sắp xếp hàng loạt lịch trình.

Muốn tạo couple không thể chỉ có một người hợp tác.

Nhưng người đại diện của Lục Tiêu An lại không mấy hài lòng với chuyện này.

“Tôi thật sự không hiểu cậu vì sao lại đồng ý ghép cặp với ta.”

“Cậu có biết mình đã mất bao nhiêu fan nữ không? Đừng có tưởng mình có chút danh tiếng thì có thể chống lại công ty.”

“Đợi đến khi chương trình kết thúc, lập tức công khai tách ra.”

Giọng điệu của Lục Tiêu An kiên định.

“Không đời nào.”

“Những năm qua tôi đã đủ nhiều cho công ty rồi. Tôi là một diễn viên, không cần dựa vào fan nữ để kiếm sống. Số fan mất đi chẳng thấm vào đâu so với lượng fan couple đang tăng mạnh.”

“Chị Vân, chị biết hợp đồng của tôi sắp hết hạn rồi đúng không?”

“Quả nhiên có chút danh tiếng là muốn bay cao rồi. Tôi thật sự không hiểu Trình Như có gì đáng để cậu ?”

“Tôi thích ấy, tất nhiên tôi phải thế.”

Bước chân tôi khựng lại, tim đập thình thịch.

Dây dưa với Lục Tiêu An bao lâu nay, đây là lần đầu tiên tôi nghe ta thẳng thắn thích tôi.

Người đối diện hừ lạnh.

“Thích sao?”

“Cô ấy có biết rằng mỗi lần đối diện với ấy, cậu đều cứng họng, chỉ có thể những lời trái với lòng mình không?”

Người đại diện của Lục Tiêu An vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Làm diễn viên cho tốt đi, chuyện cảm có thể gác lại.”

Tôi giật mình, dần nhận ra sự kỳ lạ của Lục Tiêu An.

Khi tôi chưa nghe tiếng lòng của ta, ta lúc nào cũng trào phúng, lạnh lùng với tôi.

Sau khi nghe , chính tôi cũng không thể tin vào tai mình.

Thì ra không phải ta không muốn , mà là không thể ra sao?

Nhưng tại sao chứ?

Lục Tiêu An cứ lượn lờ quanh tôi, muốn gì đó lại không thể thốt nên lời, cuối cùng chỉ biết thở dài.

Thế , tiếng lòng của ta thì thật sự quá mức thẳng thắn.

[Vợ ơi, sao mình vẫn không ra chứ? Chẳng lẽ lúc tỏ chỉ có thể bảo vợ là mình ghét vợ sao?]

[Không , tuyệt đối không ! Có quá nhiều kẻ có ý đồ với vợ rồi.]

[Thích vợ quá, vợ ơi vợ ơi…]

Anh ta lảm nhảm quá nhiều, đến mức tôi phát bực, tát nhẹ một cái vào người ta.

“Câm miệng đi.”

Lục Tiêu An tủi thân, tròn mắt tôi.

“Nhưng tôi có gì đâu?”

10

Ngày cuối cùng của chương trình là một buổi hẹn hò trọn vẹn.

Lục Tiêu An hào hứng chở tôi đến biển.

Trời và biển hòa vào nhau, không khí trong lành đến mức khiến người ta cảm thấy thư thái lạ thường.

Anh ta đã chuẩn bị một màn pháo hoa tuyệt đẹp dành riêng cho tôi.

Không biết ta đã gì với tổ chương trình, họ đã rút lui hoàn toàn, để lại không gian riêng cho hai chúng tôi.

Bên ánh lửa trại, vẻ mặt Lục Tiêu An nghiêm túc đến lạ.

“Trình Như, tôi có chuyện muốn với cậu.”

“Ở đây không có tổ chương trình, không có máy quay, chỉ có những lời thật lòng tôi muốn .”

“Thật ra, ngay từ khi tôi quen cậu, tôi đã…”

Tôi háo hức chờ ba chữ cuối cùng của ta.

Nhưng ta cứ ấp úng mãi mà không chịu ra.

Vừa buồn vừa tò mò, tôi bước đến gần ta hơn.

“Rốt cuộc cậu muốn gì với tôi?”

Lục Tiêu An quá kích , không để ý khoảng cách giữa hai chúng tôi đã quá gần.

Anh ta cúi đầu đúng lúc tôi tiến lên, kết quả cả hai vướng vào nhau, cùng ngã xuống đất.

Môi ta chạm vào môi tôi.

Mắt ta sáng rực, mãi không chịu buông ra.

Tôi hoảng hốt bật dậy, định giơ tay đập ta.

Chết tiệt, đây là lần thứ hai chúng tôi hôn nhau rồi.

Ai đời chưa nhau mà đã hôn đến hai lần thế này chứ!

[Vợ thơm quá, muốn hôn tiếp.]

[Vợ sắp giơ tay đánh mình rồi, muốn liếm một cái trước khi bị đánh.]

Tiếng lòng của ta ngày càng khó nghe, tôi cố gắng nhịn cơn nóng bừng đang dâng lên.

“Không ! Lục Tiêu An, vứt hết mấy suy nghĩ đó ra khỏi đầu ngay!”

Mắt ta càng lúc càng sáng, tôi thầm kêu không ổn.

Lục Tiêu An từng bước tiến gần về phía tôi.

“Cậu có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi đúng không?”

“Vậy cậu cũng biết tôi thích cậu, đúng không?”

Anh ta sững người, lẩm bẩm.

“Không ngờ tôi lại có thể ra .”

Anh ta lập tức nắm lấy vai tôi.

“Tôi thích cậu, tôi nhé?”

[Vợ ơi vợ ơi, vợ định mệnh của tôi!]

Nhận câu trả lời của tôi, Lục Tiêu An vui mừng như một đứa trẻ.

“Tôi cuối cùng cũng có thể ra rồi!”

“Nhưng mà này vợ, cậu đã nghe tiếng lòng của tôi, chắc chắn biết tôi nghĩ gì rồi đúng không? Nói xem, cậu nghe từ bao giờ?”

Tôi đảo mắt xung quanh, cố gắng đánh trống lảng.

“Lục Tiêu An, cậu vẫn chưa cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Lục Tiêu An bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tôi cũng không biết từ khi nào nữa. Nhưng càng cố giấu cảm dành cho cậu, tôi lại càng không thể thật .”

“Hồi đó công ty áp lực với tôi, rằng nếu không nghe lời, họ sẽ dựng scandal bôi nhọ cậu.”

Tôi chỉ thẳng vào mũi ta, tức giận quát.

“…”

“Nhưng bây giờ, không ai có thể ngăn cản chúng ta nữa.”

Ánh mắt Lục Tiêu An đầy kiên định.

Tôi tựa vào ngực ta, cảm thấy tất cả những gì đang diễn ra trước mắt thật không chân thực.

“Thật khó tin rằng, cuối cùng chúng ta lại ở bên nhau.”

Lục Tiêu An không hài lòng, trừng mắt.

“Không phải tôi thì cậu còn muốn ở bên ai?”

Anh ta mở áo khoác, quấn tôi vào lòng.

Hơi thở của ta bao trùm lấy tôi, mang lại cảm giác an tâm kỳ lạ.

Bầu trời đầy sao, pháo hoa vụt sáng rực rỡ.

Lục Tiêu An ghé sát tai tôi, thì thầm.

“Vợ à, cậu đã nghe tiếng lòng của tôi, chắc chắn biết tôi nghĩ gì rồi nhỉ?”

“Lâu như mà không cho tôi biết, tôi nôn nóng có vui không?”

“Đợi chương trình kết thúc, chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn, từng chuyện một, tôi sẽ khiến cậu hiểu rõ.”

Nghĩ đến những lời đáng sợ trong đầu Lục Tiêu An mà tôi từng nghe, tôi biết mình không thể trốn nữa.

Chỉ có thể chấp nhận số phận, vùi mặt vào lòng ta.

“Lục Tiêu An, chúng ta… sẽ mãi mãi bên nhau chứ?”

“Đến tận cuối đời, chúng ta sẽ mãi bên nhau.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...