5
Tuần này, Giang Nhu cũng đã phát hiện ra Tiêu Ngạn đối xử lạnh nhạt với ta, liền định đến văn phòng của hắn ta để chuyện thẳng thắn.
Khi hệ thống cho tôi biết tin này, tôi đang móng.
Nghe xong tôi lập tức phấn khích, cầm túi xách của mình đến công ty Tiêu Ngạn.
Trên đường đi còn tiện thể mua một phần cơm trưa quan trọng để đạo cụ.
"Tiêu Ngạn, đây là hộp cơm trưa em cho , em đã chuẩn bị rất lâu, tay đều bị phồng rộp lên rồi nè, xem đi."
Giọng của Giang Nhu ngọt ngào đến mức có thể bóp chết một con ruồi.
Câu này ngay lập tức kéo Tiêu Ngạn rơi vào hồi ức.
Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, chính là đến Giang Nhu và Tiêu Ngạn, Giang Nhu sau khi trưởng thành vì không thi đậu vào trường đại học mà ta thích nên đã chọn đi du học, còn Tiêu Ngạn thì ở lại trong nước.
Hai năm sau, hắn quen biết nguyên chủ, sự dịu dàng và tốt bụng của nguyên chủ đã hoàn toàn thu hút hắn.
Nhưng ánh trăng sáng trong lòng đã trở về, nguyên chủ cũng không còn địa vị gì nữa.
Tiêu Ngạn thấy đôi tay phồng rộp của Giang Nhu liền có chút đau lòng, đang định nắm lấy tay ta thì Giang Nhu không cẩn thận bị trượt chân ngã về phía hắn, Tiêu Ngạn theo bản năng đưa tay ôm lấy ta.
Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, tôi cũng vô đẩy cửa văn phòng của Tiêu Ngạn ra, hộp cơm trong tay rơi xuống ...
6
"Phát hiện hành vi phản bội, đang thi hành trừng ..."
"Tiêu Ngạn, ta là ai?"
"Tiêu Ngạn, ta là ai?"
Hai giọng đồng thời vang lên, một là tôi, một là Giang Nhu.
Mắt tôi đỏ hoe, vai run lên bần bật, tôi phải cố gắng nhớ lại nỗi buồn bị bố mẹ đánh đòn và bị ngỗng mổ hồi nhỏ mới có thể kìm chế nụ ở trong lòng.
Tiêu Ngạn sững sờ: "Sao em lại đến đây?"
Trong phiên ngoại của Tiêu Ngạn ở nguyên tác có viết về nỗi đau khổ và bất lực của hắn ta, thậm chí còn thốt ra câu chí lý: "Chẳng lẽ tôi là người đàn ông duy nhất trên thế giới này hai người phụ nữ sao!"
Trong đáy mắt hắn ta là sự đan xen của đau khổ và kinh ngạc.
"Vừa rồi Giang Nhu bị ngã, chỉ đỡ ấy dậy thôi."
"Em tin !"
Lời này vừa ra, tôi kinh ngạc! Giang Nhu cũng kinh ngạc.
Tôi vội vàng nắm lấy tay Giang Nhu: "Em ngã chỗ nào ? Có đau lắm không? Em muốn uống thuốc gì?"
"Tạm dừng công việc đi, để tôi đi lấy!"
Tôi nắm chặt tay Giang Nhu không buông, tiện thể xin thêm phương thức liên lạc.
Bạn thấy sao?