5
Nhưng giờ nghĩ lại, mẹ ấy sắp mất, mà Tống Thì Nghiễm lại nuôi lớn trong gia đình họ, việc báo đáp họ dường như cũng là điều nên .
Tống Thì Nghiễm ngẩn người một lúc lâu, bộ quần áo trẻ em rơi xuống đất.
“Thanh Hà, em không để tâm sao?”
Tôi , lắc đầu.
Tống Thì Nghiễm đỏ hoe mắt, từng bước từng bước tiến về phía tôi.
“Sao có thể? Em chẳng phải rất ghét đứa bé trong bụng ấy sao?”
“Em chẳng phải rất ghét việc cưới ấy sao? Sao em có thể không quan tâm?”
“Tôi thật sự không quan tâm, Tống Thì Nghiễm.”
Tôi rất nhẹ nhàng, Tống Thì Nghiễm lại hoảng loạn.
Anh quay mặt đi, hai tay chống hông, bồn chồn bước qua bước lại, miệng lẩm bẩm “Sao có thể.”
“Không đúng, em không phải là Thanh Hà.”
Anh đột nhiên túm lấy vai tôi, giọng trầm xuống vài phần.
“Hứa Thanh Hà sẽ không thể không quan tâm.”
“Em là ai?”
Đúng là điên mà, tôi cố gắng giãy ra không thoát khỏi sự kiềm chế của .
Anh tức giận hỏi tôi là ai.
“Tôi là Hứa Thanh Hà.”
Tôi từng chữ một, cực kỳ nghiêm túc.
Bảy : Hỷ, nộ, ưu, cụ, ái, tăng, dục.
Sáu dục: Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý.
Đến khi suy nghĩ của tôi biến mất, cũng là lúc tôi rời khỏi thế giới này.
Tôi có thể cảm nhận sự thay đổi của cơ thể mình, vị giác đã biến mất, các giác quan khác cũng đang yếu dần.
Nhưng kỳ lạ là cảm giác đau đớn lại không giảm chút nào.
Tống Thì Nghiễm nắm rất chặt, cánh tay tôi đau nhói.
Anh như muốn lắc ra linh hồn của tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm muốn “trả lại Hứa Thanh Hà cho ta.”
Tôi cố sức đẩy ra, Tống Thì Nghiễm loạng choạng, ngã sóng soài xuống đất.
“Tống Thì Nghiễm, tôi là Hứa Thanh Hà, Hứa Thanh Hà chính là tôi, đừng phát điên nữa.”
“Nếu thấy tôi chọn đồ không hợp ý, có thể không cần, không cần phải trút giận lên tôi.”
Tôi với vẻ mặt không cảm , nhặt bộ quần áo rơi trên đất lên và ném vào thùng rác.
Không muốn bận tâm đến sự vô lý của Tống Thì Nghiễm nữa, tôi vào phòng ngủ và khóa cửa lại.
Ngoài cửa, điện thoại của Tống Thì Nghiễm liên tục reo.
Nhưng không trả lời, mà cố chấp gõ cửa phòng.
“Hứa Thanh Hà, em ra đây, chúng ta chuyện.”
Tôi chẳng còn hứng thú chuyện với .
Tôi chỉ muốn yên tĩnh nằm một lúc, ngủ một giấc.
Tống Thì Nghiễm lại rất ngoan cố, ngoan cố đến mức Thẩm Vi phải gọi điện cho tôi.
Vừa bắt máy, giọng đầy chất vấn của Thẩm Vi đã truyền tới.
“Hứa Thanh Hà, chồng tôi có phải đang ở chỗ không?”
“Phải.”
Cô ta hét lên một tiếng, như phát điên.
“Hứa Thanh Hà, sao có thể biết người ta có vợ mà còn kẻ thứ ba? Trả chồng tôi lại đây!”
Tôi nhắm mắt, lật người bước xuống giường, mở cửa và đưa điện thoại cho Tống Thì Nghiễm đang sững sờ đứng đó.
“Điện thoại của vợ .”
Tống Thì Nghiễm cầm lấy điện thoại, đờ người ra.
Giọng của Thẩm Vi từ loa vọng đến.
“Thì Nghiễm, khi nào về? Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta đấy.”
Tống Thì Nghiễm do dự tôi một chút, sau đó trả lời: “Tối nay, không về.”
Anh cố tìm kiếm trên mặt tôi một chút biểu cảm, có thể là bất ngờ, hay là cảm gì đó khác.
Nhưng không có gì cả, tôi vẫn rất bình thản.
Ánh mắt của Tống Thì Nghiễm dần tối lại, ở đầu dây bên kia, Thẩm Vi vẫn đang gì đó.
Nhưng Tống Thì Nghiễm lại dứt khoát cúp máy.
Anh như nhận ra điều gì đó, mắt đỏ hoe tôi, giọng khàn khàn.
“Em có phải… sắp rời xa rồi không?”
Ngày mà tôi chinh phục , vì một câu của mà tôi đã chọn ở lại.
Hôm đó, tôi cũng đã thẳng thắn với tất cả.
Tôi với rằng nếu phản bội tôi, thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể rời đi.
Tôi có hệ thống, đi hay không chỉ là một câu .
6
Khi đó, Tống Thì Nghiễm sững sờ, đôi mắt đầy hoang mang, ôm chặt lấy tôi như sợ tôi sẽ biến mất ngay lập tức.
Anh : “Hôm nay, tôi Tống Thì Nghiễm thề rằng, đời này kiếp này, tuyệt đối không phụ lòng Hứa Thanh Hà. Nếu sai lời, tôi sẽ không chết tử tế.”
Lúc đó, tôi cảm đến rơi nước mắt.
Nằm trong vòng tay , tôi âm thầm khóc, thậm chí còn hạ quyết tâm sẽ ở bên mãi mãi.
Tôi thừa nhận, tôi là một kẻ mù quáng trong .
Nhưng kết quả chứng minh, người mù quáng trong chẳng bao giờ có kết thúc tốt đẹp.
“Đúng .”
Tống Thì Nghiễm hoàn toàn sụp đổ.
Anh ôm chặt lấy tôi, giống như ngày xưa .
“Hứa Thanh Hà, đừng đi, thật sự đừng đi, xin em đừng rời xa .”
Có vẻ như Tống Thì Nghiễm không còn quan tâm đến tâm nguyện của mẹ nuôi nữa rồi.
Anh ấy chuyển về nhà, lúc nào cũng ở bên tôi.
Tôi tưới nước cho cây, đứng bên cạnh cắt tỉa cành lá.
Tôi vẽ tranh, pha màu giúp tôi.
Tôi đặt bút xuống, vào gam màu xanh nhạt, nhẹ nhàng hỏi: “Anh không ở bên Thẩm Vi, không sao chứ?”
Tống Thì Nghiễm hơi cứng người.
Thẩm Vi mang thai đã gần ba tháng, đây là lúc ấy cần người bên cạnh nhất.
Nhưng chồng ấy lại không ở đó.
Anh bình thản : “Có mẹ ấy ở đó rồi, không cần .”
“Với lại, những gì hứa, đã xong. Anh không nợ gì họ nữa.”
Tôi lờ đi ánh mắt dịu dàng của , đứng dậy nằm xuống giường.
Có lẽ thời gian của tôi sắp hết, tôi luôn cảm thấy sức lực không còn như trước.
Đầu óc tôi nặng trĩu, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ sâu, tôi cảm thấy có ai đó nâng bàn chân mình lên, tiếp theo là một luồng ấm áp thay thế cho cái lạnh lẽo trên chân.
Tôi ngủ rất ngon, một mạch đến tối mới tỉnh dậy.
Khi tôi thức dậy, Tống Thì Nghiễm đã chuẩn bị xong bữa tối.
Các món ăn trông không đẹp mắt lắm, dường như đã hâm lại nhiều lần.
Tôi bình thản ăn, không cảm nhận hương vị gì, chỉ nhai một cách máy móc, đưa thức ăn vào miệng.
Lúc này, gắp thêm một miếng thịt kho tàu vào bát của tôi.
Anh mỉm dịu dàng: “Anh nhớ em thích ăn thịt kho tàu.”
Thích sao?
Hình như trước đây tôi từng thích.
Nhưng bây giờ, nó cũng chỉ là một miếng thịt mà thôi.
Tôi không biểu cảm, : “Bây giờ tôi chẳng thích gì cả.”
Tay cầm đũa của Tống Thì Nghiễm khựng lại, ngước lên, ánh mắt đầy hy vọng tôi.
“Còn thì sao?”
Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng, tôi vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, tiếp tục ăn cơm.
Trước đây, tôi Tống Thì Nghiễm.
Bạn thấy sao?