Mẹ nuôi của Tống Thì Nghiễm sắp mất, bà chỉ muốn con ruột của mình có một chỗ dựa.
Để bà an tâm, Tống Thì Nghiễm đã đồng ý với lời cầu đó.
Anh bắt đầu đi sớm về muộn, rồi thúc giục tôi ly hôn.
Sau vài lần cãi vã, tôi gọi ra hệ thống mà đã lâu không dùng: “Tôi muốn rời khỏi thế giới này.”
Để tôi ra đi không đau đớn, hệ thống đã rút đi hết thất lục dục của tôi.
Tôi bắt đầu không tranh cãi nữa, không ầm ĩ nữa, Tống Thì Nghiễm lại vui mừng vì sự thay đổi này.
Anh ta như ý nguyện mà cưới em nuôi.
Dần dần, Tống Thì Nghiễm nhận ra tôi ngày càng bình tĩnh, thậm chí còn chuẩn bị quần áo cho đứa trẻ chưa ra đời của ta.
Đến lúc đó, ta mới bắt đầu hoảng sợ.
…
1
Tôi và Tống Thì Nghiễm lại cãi nhau.
Đây là lần thứ ba rồi, vẫn là vì em nuôi của , Thẩm Vi.
Tôi kéo tay , không cho đi.
Tống Thì Nghiễm mất kiên nhẫn, hất mạnh tay tôi ra.
Tôi loạng choạng, bám lấy mép bàn mới miễn cưỡng đứng vững.
Mặt ta tối sầm, giọng đầy khó chịu: “Hứa Thanh Hà, tôi đã giải thích với em rất nhiều lần rồi. Chỉ là một đứa trẻ. Một năm nữa, tôi sẽ ly hôn với ấy và tái hôn với em. Tại sao em không hiểu chuyện một chút? Cứ phải ầm lên vào lúc này?”
Tôi thẳng vào mắt ta, ngực phập phồng dữ dội.
“Cô ta muốn có con, tại sao nhất định phải là ? Cô ta biết rõ đã có gia đình, đây là hoại gia đình của .”
“Hứa Thanh Hà!”
Tống Thì Nghiễm hạ giọng gọi tên tôi, như mang theo ngọn lửa giận dữ không thể dập tắt.
“Tôi mẹ nuôi nuôi lớn, nếu không có bà ấy thì tôi đã chết từ lâu. Gia đình gì chứ?”
“Ngày mai, cục dân chính, tôi chờ em.”
Nói xong, ta đập cửa rời đi.
Khi bước ra khỏi khu chung cư, một người bước xuống từ chiếc Bentley bên đường.
Bóng dáng nhỏ nhắn chạy nhanh về phía , lao vào lòng .
Tôi ôm ngực, cảm thấy nghẹn ngào.
Bảy năm, kết cục nhận lại là như thế này.
Tôi gọi hệ thống mà đã lâu không dùng đến.
“Hệ thống, tôi muốn về nhà.”
Ba năm trước, tôi đã thành công chinh phục Tống Thì Nghiễm, lẽ ra lúc đó tôi nên rời đi.
Nhưng chỉ vì một câu của Tống Thì Nghiễm: “Thanh Hà, cuối cùng tôi cũng có một gia đình.”
Tôi : “Anh mua một căn nhà không phải cũng là nhà sao?”
Tống Thì Nghiễm lại nhíu mày, lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Không phải, không phải có nhà là có gia đình, mà là có em thì mới là gia đình.”
“Thanh Hà, em chính là gia đình của .”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, như đang bước trên mây.
Chỉ vì câu ấy, tôi đã ở lại.
Dù sao tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi, ở đâu thì cũng thôi.
Nhưng mới ba năm, Tống Thì Nghiễm đã cho tôi một cú đánh chí mạng.
Sau khi mẹ nuôi của chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, bà nắm tay Tống Thì Nghiễm, dặn dò phải chăm sóc Thẩm Vi thật tốt.
Vừa , bà vừa rơi nước mắt.
Bà lo rằng Thẩm Vi sẽ bị bắt nạt khi chỉ có một mình.
Bà : “Nếu Vi Vi mà có một đứa con thì tốt biết mấy. Nhưng con bé không chịu kết hôn. Mẹ biết, nó đang chờ con. Thì Nghiễm, mẹ chết cũng không sao, mẹ không yên tâm về Vi Vi.”
Để mẹ nuôi yên tâm, Tống Thì Nghiễm đã hứa sẽ cưới Thẩm Vi và cho ấy một đứa con.
Ngày hôm đó, tại phòng bệnh, tôi tận tai nghe thấy lời hứa của , cảm giác như toàn thân bị một luồng lạnh lẽo bao trùm.
Về đến nhà, Tống Thì Nghiễm liền đề nghị ly hôn với tôi để cưới Thẩm Vi.
Tôi không đồng ý, cãi nhau với một trận, cuối cùng đập cửa bỏ đi.
Hệ thống chần chừ : “Ký chủ, trong ba tháng đầu khi rời đi, sẽ bị rút hết thất lục dục, trở thành một cái vỏ không có linh hồn. Lúc đó rời đi, sẽ bớt đau đớn rất nhiều.”
Tôi gật đầu đồng ý, thế nào cũng , chỉ cần rời xa Tống Thì Nghiễm, tôi chấp nhận tất cả.
2
Hôm sau, tôi không đến cục dân chính như đã hẹn.
Bởi vì trời mưa rất lớn, tôi không thích ra ngoài vào ngày mưa bão.
Tống Thì Nghiễm gọi điện đến trách móc, giọng điệu rất khó chịu.
“Hứa Thanh Hà, tuần sau là đám cưới của và Thẩm Vi rồi, em có thể đừng chuyện nữa không?”
Mưa nặng hạt đập mạnh vào cửa kính, tiếng sấm ầm ầm vang dội trên trời.
Tôi siết chặt góc chăn, : “Không thể để ngày mai sao? Tôi thấy mai trời nắng mà.”
Tống Thì Nghiễm thở mạnh hơn, có vẻ bất lực.
“Ngày mai phải đi cùng Vi Vi thử váy cưới.”
“Vậy ngày kia thì sao?”
“Hứa Thanh Hà!”
Tống Thì Nghiễm khi nổi giận, giọng trầm xuống như muốn ép người ta nghẹt thở.
Không cần nghĩ cũng biết, mặt lúc này chắc chắn đang tối sầm, lông mày hơi nhíu lại, nghĩ rằng tôi đang chơi trò mèo vờn chuột.
Tôi thở dài nhẹ, “Được rồi, chờ tôi.”
Tôi không thích ngày mưa bão, thậm chí là sợ hãi.
Vì ở thế giới trước, tôi gặp tai nạn xe vào một ngày mưa bão, trở thành người thực vật, rồi hệ thống đưa đến đây.
Tôi bắt một chiếc xe, vừa thu ô lại thì mưa đã nhanh chóng ướt tóc tôi một mảng lớn.
Tôi nhíu mày, cảm thấy hơi bực bội.
Thật sự rất ghét những ngày mưa.
Ngoài cửa sổ mờ sương, đường phố vắng vẻ chẳng có mấy người qua lại.
Điện thoại liên tục reo lên, toàn là của Tống Thì Nghiễm.
Tôi bất lực nhếch môi, đúng là ta sốt ruột, đến một phút cũng không đợi .
Nhưng kỳ lạ là, tôi lại chẳng cảm thấy gì cả.
Xem ra chương trình tách cảm đã bắt đầu hoạt .
Chiếc xe đột ngột phanh gấp ở góc đường, bánh xe ma sát mạnh với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
Tôi cũng theo đó mà bị hất về phía trước, trán va mạnh vào ghế trước.
Tống Thì Nghiễm vẫn không ngừng giục giã, rất không may, tôi đã gặp tai nạn.
Tôi cầm ô, chuẩn bị đi bộ đến cục dân chính.
Tài xế lại nhất quyết giữ tôi lại.
“Cô chạy đi đâu? Xe cứu thương sắp tới rồi.”
“Thả tôi ra, tôi có việc gấp.”
“Việc gì mà gấp thế? Đi đầu thai à?”
“Tôi đi ly hôn, ạ.”
Tài xế sững người một lúc, tay lại càng nắm chặt hơn.
Có lẽ, ta thấy nước mưa trên mặt tôi tưởng là nước mắt.
Nếu không, ta sẽ không tỏ ra vẻ mặt vừa đồng cảm vừa buồn như thế.
“Dù sao cũng không cần gấp, kiểm tra xong rồi ly hôn cũng không chết đâu.”
Có vẻ cũng đúng.
Tôi đưa đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong thì cục dân chính cũng đã đóng cửa.
Tống Thì Nghiễm đẩy cửa phòng bệnh, bước vào với khí thế hung hăng.
Sự hoảng loạn trên mặt biến mất khi thấy tôi không hề hấn gì, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
“Tai nạn xe? Hứa Thanh Hà, lý do của em đúng là mới mẻ thật đấy. Em bị thương ở đâu?”
Tôi giơ tay, tỏ vẻ không quan tâm: “Tôi không bị thương gì cả.”
Tống Thì Nghiễm liếc qua tờ kết quả kiểm tra, sắc mặt càng lúc càng đen.
Tờ giấy trong tay kêu răng rắc, lạnh hai tiếng: “Hứa Thanh Hà, em nhất định phải khiến mẹ nuôi tôi chết không nhắm mắt mới vừa lòng sao?”
“Tôi đã rồi, một năm nữa sau khi Thẩm Vi sinh con, tôi sẽ ly hôn với ấy. Tại sao em không thể nghĩ cho tôi một chút?”
“Tại sao nhất định phải khó tôi? Em có biết trên đường đến đây tôi đã lo lắng thế nào không? Tôi thật sự sợ em xảy ra chuyện gì. Nhưng em thì sao, lừa tôi mà lừa một cách an nhiên như .”
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ thấy khó chịu, sẽ cãi nhau một trận lớn với Tống Thì Nghiễm.
Tại sao mẹ nuôi ta sắp mất, thì ta phải hào phóng đến mức cưới người khác và sinh con?
Tại sao tôi phải hiểu cho ta?
Tôi đã hiểu cho ta, ai sẽ hiểu cho tôi?
Nhưng bây giờ, tôi chẳng còn gợn sóng, đến cả ý định cãi nhau cũng không có.
Tôi bình tĩnh : “Tống Thì Nghiễm, tôi không lừa , tôi thật sự bị tai nạn xe. Tài xế còn đang nằm trong bệnh viện này, chỉ là tôi may mắn, không gặp chuyện gì thôi.”
Tống Thì Nghiễm không tin, vẫn muốn tiếp tục trút giận.
Đúng lúc này, điện thoại của reo lên, là Thẩm Vi gọi đến.
Anh lập tức dịu mặt, giọng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Anh không né tránh tôi, và giọng ngọt ngào, nhí nhảnh từ đầu dây bên kia tôi nghe rất rõ.
Tống Thì Nghiễm còn chưa ly hôn, mà Thẩm Vi đã công khai gọi là chồng.
Trớ trêu thay, còn vui vẻ đáp lại.
Anh nhướng mày nhẹ, cúp máy xong thì thở dài như bất lực.
“Thanh Hà, ngày mai đến đón em. Lần này đừng chuyện nữa. Em cũng biết, mẹ nuôi không còn sống bao lâu.”
Mẹ nuôi của Tống Thì Nghiễm luôn muốn tận mắt chứng kiến đám cưới của họ.
Anh chiều theo ý bà, tự nhiên cũng bận rộn chuẩn bị.
Tôi khẽ gật đầu, thấp giọng đáp: “Được.”
“Thanh Hà, đừng loạn…”
“Anh gì cơ?”
Tống Thì Nghiễm ngạc nhiên trong một khoảnh khắc.
Tôi buộc phải lặp lại lần nữa.
“Tôi , , ngày mai, ly hôn.”
Bạn thấy sao?