[Hệ Thống] Kiểm Soát [...] – Chương 1

1

 

Tôi và em cùng một ngày bị hệ thống kiểm soát.

 

Ý định ban đầu của hệ thống là để chúng tôi cạnh tranh nhau.

 

Nhưng tôi và em nhau, mỗi người đều tự lựa chọn những con đường đi khác nhau.

 

Từ nhỏ con bé đã thích trang điểm, bởi , đem điểm tích lũy vất vả kiếm toàn bộ đổi lấy dung mạo.

 

Từ đó, trở thành một hoa khôi trường, dù chỉ số thông minh bình thường xinh đẹp hơn người.

 

Mà tôi từ thuở nhỏ đã thích đọc sách, bởi dùng hết điểm kỹ năng vào thuộc tính trí tuệ.

 

Từ đó về sau, đọc sách như có thần trợ giúp, một bước liền trở thành học bá truyền kỳ.

 

Hệ thống vừa liền cảm thấy không vừa mắt.

 

Tuyên bố cho chúng tôi cùng một nhiệm vụ, ai công lược thành công hotboy vườn trường Cố Mặc Thâm, người đó có thể đạt điểm tích lũy vượt mức, hơn nữa đạt 10 điểm thuộc tính của đối phương.

 

Tôi đã từ bỏ nhiệm vụ.

 

"Yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc tôi đọc sách, tôi sẽ không , em cố lên!"

 

Ai ngờ, em cũng bỏ cuộc.

 

“Tôi không thích chuyện đương với người xa lạ, tôi cũng không .”

 

Hệ thống phát điên vì kế hoạch hỏng rồi.

 

“Công lược hắn cả đời các không lo ăn uống, nam nhân tốt lại chất lượng như , ta còn cung cấp cho các cơ hội tiếp cận hắn, các dựa vào cái gì không chinh phục!!!"

 

Nó đang giận dữ.

 

Tôi và em nhau , con bé nghiên cứu tiết mục diễn xuất của nó, tôi nghiên cứu đề toán của tôi.

 

Hệ thống nếu hiểu rõ hai chúng tôi, liền sẽ hiểu hai chúng tôi ngay khi còn trong bụng mẹ thì chính là hảo tỷ muội tương thân tương ái.

 

Em bị cuống rốn quấn quanh cổ, là tôi ở trong bụng quyền cước đá, mẹ tôi nhanh chóng đi bệnh viện, cứu em tôi.

 

Tôi ăn uống bị nghẹn, là em khóc lóc ra sức cho tôi, mạnh mẽ cứu sống tôi.

 

Ngày em bị côn đồ chặn đường, tôi rõ ràng đang cách con bé rất xa, lại cảm giác nguy hiểm, thật sự dẫn người vọt tới cứu nó.

 

Mà tôi ở trong bể bơi chân bị chuột rút, em cảm giác , nhảy xuống cứu tôi, lại suýt nữa bị tôi kéo xuống nước.

 

Lên tới bờ, tôi khóc mắng con bé thật là đứa trẻ ngốc, như không chừng đã bị tôi kéo chết.

 

Con bé : "Chết thì chết, hai ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, về sau chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, thật là lãng mạn quá à!"

 

Tôi vừa khóc vừa tức : "Lãng mạn cái con khỉ, phải sống thật tốt.”

 

Chỉ cần hệ thống hiểu rõ những thứ này, thì nó sẽ biết rằng, hai người chúng tôi đời này đều không có khả năng cạnh tranh bất cứ cái gì.

 

Nó coi như kiểm soát hai chúng tôi vô ích.

 

Chúng tôi không .

 

Thỉnh thoảng vì thỏa mãn hệ thống, để cho nó có cơ hội để giải thoát bọn tôi, chúng tôi cũng sẽ diễn một vở kịch cạnh tranh, để cho hệ thống đạt cảm giác tràn đầy thành tựu.

 

Nhưng loại chuyện theo đuổi nam nhân này, vẫn là quên đi.

 

Người tôi thích, tôi sẽ tự mình theo đuổi, mà không phải bị hệ thống ép buộc đi theo đuổi.

 

Người mà tôi không thích, hệ thống muốn lấy mạng của tôi, tôi cũng không đi, bởi vì đó chính là chuyện lừa gạt cảm.

 

Em có lẽ cũng nghĩ như tôi.

 

Cho nên, chuyện này chỉ có thể cho hệ thống tự kiểm điểm mình sai chỗ nào.

 

Hệ thống tức giận một thời gian dài, cố gắng thuyết phục bọn tôi đi công lược, chúng tôi vẫn bất vi sở . Mà đặc biệt hơn cả là bởi vì tôi cùng em lúc trước hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, đều có thẻ miễn , nên nó căn bản không có biện pháp đối phó với chúng tôi.

 

Nhưng mà, Cố Mặc Thâm bên kia lại lại có tĩnh.

 

Hắn sang em .

 

Hắn cố ý lượn lờ trước mặt em , còn mang theo đám tiểu đệ của hắn.

 

Chàng trai tươi tắn và giàu có liền nổi bật giữa một đám người thật đúng là hạc giữa bầy gà. Cố Mặc Thâm thật sự cũng không tệ, ngũ quan thâm thúy, dáng vẻ mặc dù lạnh lùng cũng mang theo vài phần ý, ngũ quan lại mê hoặc phi thường.

 

Nhưng em tôi thấy liền bỏ đi.

 

Con bé ấy lặng lẽ với tôi: "Xem ra hắn không thông minh lắm, chỉ số thông minh của em không đủ nên em muốn thích người thông minh một chút.”

 

Ồ, hiểu rồi!

 

Thiếu cái gì thích cái đó.

 

Giống như tôi, tôi thích những người xinh đẹp, và tôi thực sự kiên nhẫn với những người xinh đẹp.

 

Ví dụ như, hotboy của lớp chúng tôi, lúc tôi giảng bài cho cậu ấy, có thể nhẫn nại giảng đi giảng lại cho cậu ấy năm lần.

 

Nhưng cùng một đề, nếu giảng cho người khác hai lần tôi đã cảm thấy đối phương có thể không giỏi học tập.

 

Lời của em không biết như thế nào lại truyền tới tai Cố Mặc Thâm.

 

Hắn ngăn em lại, hỏi: "Vệ Sơ Vũ, cậu muốn người thông minh đến mức nào?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...