Chương 17
Nhiệm vụ…
Lại là nhiệm vụ.
Mỗi khi nghĩ đến những nhiệm vụ mà Minh Sở đã lợi dụng tôi, tôi cảm thấy thật buồn .
Tôi không kìm , hỏi:
【Lại là nhiệm vụ chinh phục sao? Lần này tôi phải chinh phục ai đây?】
Hệ thống .
Tiếng điện tĩnh phát ra, âm thanh đó thật đáng sợ, khiến tôi đau đầu.
Nó một lúc lâu mới dừng lại, sau đó giải thích cho tôi tất cả.
Hóa ra, thế giới mà tôi đang sống thật sự là một cuốn sách. Nhưng không phải một câu chuyện ngọt ngào, mà là một câu chuyện báo thù.
【Khi nhiệm vụ kết thúc, tôi có thể đưa cậu và bà ngoại đến một thế giới nhỏ khác để sống lại, trước khi đó, tôi sẽ cho cậu thấy hình của bà ngoại.】
Ngay lập tức, trước mắt tôi xuất hiện một cảnh tượng.
Tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nấu canh, hàng dài người đang xếp hàng nhận canh, uống xong rồi nhảy xuống.
Chỉ có bà ngoại tôi.
Bà đang việc vặt cho người phụ nữ, nhóm lửa, thêm nước, khi mỗi thần chết đi qua hỏi, bà lại mỉm hiền hậu.
“Cháu tôi nhút nhát lắm, tôi không yên tâm để nó một mình vào luân hồi, tôi sẽ đợi ở đây.”
Có người khẽ nhạo, rằng đến lúc tôi già và biến thành ma, bà cũng không nhận ra tôi, dù tôi có đến, bà cũng không biết. Nhưng bà ngoại vẫn mỉm hiền hậu.
“Làm sao có thể chứ? Cháu tôi, sao tôi không nhận ra ? Còn nữa, nó cũng sẽ nhận ra tôi mà! Tôi chắc chắn sẽ đợi nó, các người đừng lo lắng cho tôi.”
Tôi vào khuôn mặt quen thuộc, đầy nếp nhăn và nụ ấy, nước mắt không kìm nữa chảy dài.
Chương 18
Minh Sở không chết.
Ca phẫu thuật kéo dài suốt đêm, ta chuyển đến phòng ICU để theo dõi trong hai ngày, mới thoát khỏi nguy hiểm.
Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi không phép rời khỏi bệnh viện.
Lâm Ân Ân náo loạn đến mức kêu lên:
“Chú ơi, ta là tội phạm người! Nếu không phải cháu đến kịp, Minh Sở đã chết rồi!”
Gia đình Minh Sở đương nhiên biết mọi chuyện.
Nhưng trước khi ta đẩy vào phòng mổ, Minh Sở vẫn cố gắng gượng dậy, không cho phép ai truy cứu trách nhiệm của tôi.
Anh ta rằng nếu mình không chết mà tỉnh dậy không thấy tôi, ta sẽ ngay lập tức tự sát.
Gia đình Minh Sở chỉ có một con trai, họ không thể đánh cược với mạng sống của ta.
Vì , ngoại trừ việc không báo cảnh sát bắt tôi, họ còn phải cung cấp đồ ăn ngon và chăm sóc cho tôi nữa.
Chương 19
Minh Sở tỉnh lại, việc đầu tiên ta là muốn gặp tôi.
Hai vết thương không đe dọa tính mạng, cũng không phải là vết thương nhỏ. Ngay cả việc chuyện cũng trở nên rất khó khăn đối với ta.
“Tri Vi…”
Minh Sở giọng yếu ớt:
“Như , có thể cho tôi một cơ hội không?”
Thành thật mà , tôi không thể tưởng tượng , Minh Sở kiêu ngạo và cứng đầu như thế, suýt chút nữa bị tôi , lại có thể trở nên thấp kém như .
【Anh ta thật lòng thích cậu.】
Có vẻ như hệ thống cảm nhận suy nghĩ của tôi, liền giải thích:
【Nhưng là một thứ cảm bệnh lý. Cậu ta là một thiên chi kiêu tử, không thể chịu đựng việc có ai đó hay điều gì thoát khỏi sự kiểm soát của mình. Nói cách khác, ta thực sự thích cậu, việc ta có thể hạ thấp bản thân đến mức này là do lòng chiếm hữu.】
【Chủ thể, đừng quên nhiệm vụ của cậu.】
Nhiệm vụ của tôi cũng giống như những gì Minh Sở đã với tôi.
Tiếp cận ta, cho ta hy vọng, rồi lại đập tan hy vọng đó. Sau đó, hủy tất cả của ta.
Đây không phải là một nhiệm vụ đơn giản, chỉ cần vài lời là có thể hoàn thành.
Tôi im lặng, không gì. Minh Sở có vẻ càng thêm kích , các chỉ số thiết bị bắt đầu dao , thậm chí có một số âm thanh báo “tít tít tít”.
Bà Minh sắc mặt tái mét, vội vàng :
“Minh Sở, đừng kích , Tri Vi không có ý đó đâu…”
Bà ấy gấp gáp tôi, trong mắt tràn ngập cầu xin.
“Tri Vi, cầu xin , cho Minh Sở một cơ hội đi!”
Tiếng của hệ thống lại vang lên.
【Chủ thể, đồng ý với bà ấy, rồi cầu tất cả cổ phần và bất sản của bà ta.】
Chương 20
“Thẩm Tri Vi, điên rồi sao? Cô muốn tất cả cổ phần và bất sản của tôi sao?!”
Ngoài phòng bệnh, bà Minh sắc mặt đầy kinh ngạc.
“Nhìn Minh Sở bị mê hoặc đến mức này, tôi thật sự còn tưởng là học đường ngây thơ trong sáng, ai ngờ lại tham lam như ! Sao, nghĩ rằng Minh Sở giờ chịu thêm vài lần thì có thể dùng đó đòn bẩy để thương lượng với tôi sao? Cô cũng đừng quên mình là ai!”
Tôi nhẹ một tiếng.
Trước khi đến gặp Minh Sở, bà Minh đã dặn dò tôi đủ điều.
Bà chỉ cần tôi Minh Sở vui, sẽ đồng ý với mọi cầu của tôi. Nhưng khi tôi thật sự đưa ra cầu, bà lại không vui.
“Không thể nào! Tôi Minh Sở như thế, nể mặt nó, cho vài phần thể diện, mà lại dám cầu quá đáng như ? Nếu còn tiếp tục, đừng trách tôi không khách sáo.”
Giọng bà đầy đe dọa:
“Cô cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh Minh Sở, tôi sẽ cho tiền, đừng có những suy nghĩ không nên có, tốt nhất đừng có mơ tưởng điều gì xa vời!”
Tôi không để ý đến bà, chỉ lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.
“Minh Sở, nghe thấy không? Mẹ cậu còn đang uy hiếp tôi đấy, gia đình cậu như thế, cậu có tư cách gì bắt tôi tha thứ cho cậu đây?”
Các thiết bị lại phát ra báo .
Nhân viên y tế đi qua đi lại, bà Minh đứng khóc ở cửa, không còn dáng vẻ ngang ngược như trước.
Khi các chỉ số ổn định trở lại, Minh Sở chỉ bà một cái.
“Mẹ, đây là thứ con nợ Tri Vi, nếu mẹ không muốn cho, con chỉ có thể dâng mạng sống của mình cho ấy thôi.”
Bà Minh nước mắt lưng tròng, lắc đầu:
“Con ơi, đừng , mẹ sẽ cho, mẹ sẽ cho ta tất cả!”
Chương 21
Khi tôi đã sở hữu cổ phần, việc đầu tiên tôi là bán chúng cho cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Minh Thị. Sau đó, tôi quyên góp tất cả số tiền đó cho các cụ già neo đơn.
Hệ thống có vẻ khá ngạc nhiên:
【Trời đất, bao nhiêu tiền như , sau khi nhiệm vụ kết thúc cậu cũng có thể mang đi mà, sao lại quyên hết thế? Quên rằng trước đây các cậu thiếu thốn thế nào rồi à?】
Đúng là tiền thực sự rất quan trọng.
Nếu tôi và bà ngoại có tiền, bà sẽ không phải việc suốt ngày đêm để kiếm sống, cũng không phải là người mất mạng vào lúc rạng sáng, mà không ai có thể giúp đỡ.
Tôi cũng sẽ không phải rơi vào cảnh này.
Nhưng tiền của gia đình nhà họ Mịn, tôi không muốn lấy.
Trước thái độ của tôi, hệ thống tỏ ra bất lực.
【Thôi rồi, hệ thống tôi rộng lượng, thế thì lần sau tôi sẽ sắp xếp cho các cậu một gia đình khá giả ở thế giới nhỏ tiếp theo!】
Chương 22
Bên trong gia đình nhà hộ Minh bắt đầu nội bộ tranh đấu kịch liệt.
Ban đầu, cha Minh có quyền lực tuyệt đối, vì việc tôi bán cổ phần, ông ta đã bị tụt xuống thành cổ đông lớn thứ hai, chỉ cách một tỷ lệ rất nhỏ.
Mỗi ngày ông ta và bà Minh đều vắt óc suy nghĩ để cứu vãn thế.
Trong khi đó, Minh Sở lại chẳng mấy bận tâm đến mấy chuyện này, mà chỉ tập trung vào việc chuẩn bị cho lễ đính hôn của tôi và ta.
Đúng .
Bạn thấy sao?