Giang Lê Thanh nhíu mày, không hài lòng lắm: “Tao cần đàn ông để gì?”
Hệ thống tiếp tục lui bước: [Sau khi kết thúc tôi cho một trăm tỷ, không?]
Giang Lê Thanh không đáp, hững hờ con dao kia, nhẹ nhàng cắt một đường vào đầu ngón tay.
Vết cắt không sâu, lượng máu chảy ra cũng đủ khiến cho hệ thống run sợ.
Một khi nó đi vào trong cơ thể kí chủ thì nó và ý thức của thế giới đã bị trói buộc lại với nhau, nếu nữ chính chết đi, nó cũng theo đó mà biến mất.
[Rốt cuộc muốn cái gì?] Hệ thống bị ép đến nóng nảy: [Tôi thỏa mãn còn không sao?]
Giang Lê Thanh đang chờ câu này, bỏ dao xuống, nhếch môi lên: “Trước kia, tao luôn cảm thấy rất kỳ lạ, cho dù tao dốc sức học hành như thế nào, cũng vẫn luôn thua kém người khác. Rõ ràng tao đọc hiểu đề, mà viết ra lại thành một đáp án sai. Bây giờ tao hiểu rồi, cái gọi là thiết lập nhân vật kia đã cố ý cài đặt cho tao một bộ óc ngu xuẩn.”
Cô : “Yêu cầu của tao không cao, trả lại trí óc cho tao.”
[...] Hệ thống yếu ớt đáp: [Cô… cần trí óc gì?]
Giang Lê Thanh nắm chặt dao cắt vải: “Mày có trả lại không?”
[Được , trả cho là chứ gì?] Hệ thống uất ức rống lên: [Vậy thì nhớ phải duy trì thiết lập nhân vật đó nha.]
Giang Lê Thanh: “Cứ trả lại đi đã.”
Cuối cùng, hệ thống vẫn trả lại.
Trong tiểu thuyết, nữ chính vô cùng vụng về, ăn , có đầu óc cũng vô dụng, cho nên trả lại trí óc thông minh cho Giang Lê Thanh cũng không tính là vỡ thiết lập nhân vật.
Hệ thống giải trừ trói buộc trí thông minh cho , tận cảnh báo: [Mặc dù trả lại trí thông minh cho , trình độ của cũng chỉ cao hơn người bình thường một chút xíu mà thôi, muốn học giỏi vẫn phải dựa vào chính mình.]
Giang Lê Thanh: “Ừm.”
Hệ thống: [Lát nữa chính là nhiệm vụ đầu tiên của , cha mẹ sắp quay về, nhất định phải bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, sau đó gặp nam chính, đồng thời bị ta hiểu lầm mà ghét bỏ.]
Giang Lê Thanh: “Ồ?”
Đuổi ra khỏi nhà?
Hiểu lầm ghét bỏ?
Giang Lê Thanh nhướn mày, công việc này rất quen thuộc nha!
Bạn thấy sao?