Trầm Lâm Hành cũng không bài xích với sự hiện diện của tôi.
Theo như lời , bởi vì không có lúc nào là cơ thể của không đau nên mới muốn chết.
Tôi cẩn thận hỏi: “Có cách nào để giảm bớt đau đớn không?”
“Không có.”
Anh có rất nhiều tiền, vô số tài nguyên, cũng không cách nào giải quyết .
Hệ thống lại càng không có.
Chỉ với tôi.
Hiện tại mong muốn sống sót của Trầm Lâm Hành chỉ có 5%, khi rớt xuống 0 thì nhiệm vụ của tôi sẽ thất bại.
Có đôi khi tôi còn nghĩ, nhiệm vụ thất bại thì thôi, thậm chí còn muốn giúp Trầm Lâm Hành chết đi.
Mỗi phút mỗi giây đều phải chịu đựng cơn đau, thậm chí là cực kỳ đau đớn, đến nỗi đầu ngón tay cũng hơi run rẩy.
Đi vài bước dưới ánh mặt trời cũng phải cắn răng chống đỡ.
“Tại sao phải khiến ta có mong muốn sống sót? Như chẳng phải là đang tra tấn ta à?” Tôi không hiểu.
Khiến cho Trầm Lâm Hành đau khổ.
Là đang tích đức sao?
Anh muốn chết, đã tự sát mấy lần, chỉ đơn giản là không muốn cơ thể phải chịu đau đớn thêm nữa.
Hệ thống: “Thật ra sau khi tới, mong muốn sống sót của ta đã tăng từ 1% lên 5%, bởi có thể thấy , thật ra ta cũng muốn sống. Chỉ cần cảm nhận sự ấm áp là có thể sống sót.”
“Tôi không hiểu cậu đang gì nữa.”
“Nghĩa là ta rất đơn. Hiện tại ta đang cảm thấy cuộc sống vừa không thú vị, vừa khó chịu, nên mới muốn chết.”
Tôi vuốt cằm: “Thì ra là thế.”
“Cho nên phải tích đức, chỉ cần trao sự quan tâm thôi. Khiến ta sống cũng không tính là vi phạm ý chí của ta.”
Hệ thống chuyện rất rành mạch.
Nghe còn rất có lý.
Tôi tin.
Trầm Lâm Hành ngồi trên giường, đỡ trán thở dài: “Lần sau và hệ thống của tám chuyện về tôi có thể tránh mặt tôi đi không?”
“Không .”
Tôi nghiêm túc từ chối: “Chúng tôi đang phân tích trạng thái tâm lý của , ở bên cạnh lắng nghe sẽ có lợi cho việc hiểu thêm về bản thân, biết rốt cuộc bản thân muốn cái gì.”
Trầm Lâm Hành tôi một cách chăm , vài giây sau, ánh mắt bỗng có chút bi thương.
“Tôi biết chính mình muốn điều gì.” Anh .
“Anh đi, tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn .”
“Thật sao?”
Tôi nghiêm túc gật đầu, tay trái tư thế thề.
Trầm Lâm Hành dịu dàng mỉm :
“Tôi muốn có một người xinh đẹp, dịu dàng và tôi, mỗi ngày đều sẽ gọi tôi là bảo bối, ân cần hỏi han tôi, trong lòng chỉ có mình tôi.”
“Còn nữa, người này phải tên là Tống Khinh.”
Tôi: “?”
Nhắm vào tôi đấy à?
Bạn thấy sao?