Hệ Thống Bạn Thân: [...] – Chương 13

Tôi ở Cục Công Lược ba năm, Tiểu Nguyên vẫn chưa trở về.

Tiến độ của ấy vẫn luôn ở 99%

Sau nhiều nhiệm vụ, tôi đã tích luỹ rất nhiều điểm.

Đương nhiên, tôi vẫn luôn giữ mình vì Trầm Lâm Hành, luôn lựa chọn những nhiệm vụ có mối quan hệ nam nữ trong sạch.

Hệ thống không cho tôi về huống của Tiểu Nguyên.

Bị tôi hỏi nhiều quá cũng chỉ ấy phải vượt qua một kiếp nạn.

Tôi không biết người như Tiểu Nguyên có thể gặp kiếp nạn gì, ấy rất mạnh mẽ, thông minh.

Nhiệm vụ nào lại khiến ấy bị mắc kẹt suốt mấy năm không thoát ra ?

Hệ thống tôi đã tích đủ công đức rồi.

Nếu không muốn tiếp tục ở lại Cục Công Lược thì có thể lựa chọn đầu thai.

Tôi không muốn đi.

Nếu đầu thai, hôn nhân giữa tôi và Trầm Lâm Hành sẽ tự chấm dứt.

Tôi không muốn ly hôn với

Hệ thống : “Nói không chừng kiếp sau hai người có thể ở bên nhau.”

Tôi lắc đầu: “Kiếp sau không chắc chắn, kiếp này chúng tôi đã ở bên nhau rồi. Chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Tôi vỗ vỗ hủ tro cốt: “Anh Tiểu Hành, xem có đúng không?”

Hũ tro cốt sẽ không trả lời tôi.

Tôi biết.

Ba năm nữa lại trôi qua.

Số điểm của tôi đã cao nhất ở Cục Công Lược.

Bởi vì tôi không nỡ dùng, nhiệm vụ này lại nối tiếp nhiệm vụ kia, tên liền có trên bảng xếp hạng.

Hệ thống giúp tôi liên hệ với cấp trên để đưa ra cầu.

Tôi run rẩy đứng trước mặt cấp trên đeo khẩu trang bạc kim loại.

“Tôi, tôi có một người , có thể để ấy quay lại bên cạnh tôi không?”

Cấp trên lắc đầu.

“Cục Công Lược không toàn năng như , Tống Khinh, hãy cầu thực tế hơn.”

“Thực tế…”

Hốc mắt tôi đỏ lên, che mặt, khóc không ngừng .

“Tôi chỉ cần ấy, tôi chỉ cần ấy, tôi chỉ cần ấy thôi…”

Trầm Lâm Hành!

Chúng ta rất vất vả mới có thể lớn lên, mới có thể hiểu lòng nhau.

Vì cớ gì lại không thể ở bên nhau!

Tôi khóc không ngừng, 6 năm rồi, tôi tự lừa mình dối người, ôm hũ tro cốt .

Nhưng tôi biết, tôi rõ ràng biết.

Trầm Lâm Hành không còn nữa, linh hồn của đã bị đưa đi như một món giao dịch.

Anh đã sớm… Không bao giờ quay lại nữa.

Ngày hôm đó, toàn bộ Cục Công Lược đều nghe thấy tiếng khóc của tôi.

Bọn họ , hạng nhất Tống Khinh bị điên rồi.

Cũng có người đến an ủi tôi.

Nhưng tôi chẳng nghe lọt tai cái gì cả.

Khi tôi lấy lại tinh thần đã là một tuần sau.

Hệ thống bảo tôi đi việc.

Tôi nằm trên giường ở ký túc xá, cầm ảnh chụp của Trầm Lâm Hành, ôm hũ tro cốt của .

“Tôi không muốn gì cả.”

Tôi từ chối bất kỳ ai đến thăm.

Cho đến một ngày, hệ thống thở dài.

Có người gõ cửa.

“Ai?”

“Trầm Lâm Hành.”

Ngoài cửa truyền đến giọng nam quen thuộc.

“Khinh Khinh, là Trầm Lâm Hành.”

Tôi không biết bản thân đã bò dậy từ trên giường như thế nào.

Lại sao đi đến cửa, rồi mở cửa.

Chui vào trong lồng ngực người nọ.

Cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy tôi, hương thơm quen thuộc len vào cánh mũi, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc tôi.

Tôi ngẩng đầu, ngắm khuôn mặt say đắm.

Nước mắt không kìm mà rơi xuống liên tục.

“Anh, thật sự là Trầm Lâm Hành, thật sự trở về rồi sao?”

Anh Tiểu Hành của tôi lau nước mắt cho tôi.

Mỉm dỗ dành: “Nếu khóc nữa, Khinh Khinh sẽ không còn xinh đẹp đâu.”

Tôi hừ một tiếng, vừa khóc vừa mắng: “Rõ ràng em lúc nào cũng xinh đẹp mà!”

Tôi nhẹ vào vai .

“Là sai, Khinh Khinh không khóc nữa nào.”

Trầm Lâm Hành thật sự đã trở lại.

Hệ thống nó đã đi thương lượng với cấp trên, trước đây linh hồn của Trầm Lâm Hành đã bán cho Cục Công Lược.

Cho nên linh hồn của hẳn là còn có thể tìm ở Cục Công Lược.

Nó đã cầu xin cấp trên rất nhiều lần, cuối cùng tìm Trầm Lâm Hành trong hàng trăm nghìn linh hồn ghi lại trong sổ ghi chép vị diện.

Hệ thống nhân cơ hội này đòi tôi một cái nợ ân , sau này phải giúp đỡ nó.

Tôi vui vẻ nhận lời, lòng tràn ngập sự biết ơn.

Tôi ôm Trầm Lâm Hành, cảm nhận nhiệt độ của cơ thể .

Lòng vui mừng khôn xiết.

Trầm Lâm Hành đã trở lại.

Anh sống cùng với tôi.

Anh thật sự kết hôn cùng với tôi.

Chúng tôi cùng nhau nhiệm vụ đôi, cùng nhau kiếm điểm.

Cùng nhau, chờ Tiểu Nguyên trở về.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...