Tôi ôm cơ thể Trầm Lâm Hành mà gào khóc.
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể của dần dần từ ấm áp trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn biến thành một cỗ thi thể.
Hệ thống vẫn luôn không lên tiếng.
Sau đó, nó : “Anh ta đã nghĩ về rất nhiều năm.”
Tôi ôm hũ tro cốt của Trầm Lâm Hành, đứng trước bia mộ.
Tôi hỏi hệ thống: “Cậu đã biết những gì?”
Hệ thống : “Linh hồn của có thể ở lại, là do Trầm Lâm Hành dùng thân thể đánh đổi.”
Tôi cảm thấy hơi khó thở.
Trời mưa.
Giọt nước mưa lạnh lẽo rơi trên mặt, trên người, cũng không bằng đau đớn trong lòng.
“Sau khi chết, không biết Trầm Lâm Hành dùng cách gì mà liên hệ với Cục Công Lược, có lẽ ta muốn giao dịch cùng ác ma.”
“Nội dung giao dịch là, dùng cơ thể và linh hồn khỏe mạnh, đổi lấy một lần gặp lại .”
Tôi nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cơ thể khỏe mạnh...”
Cho nên căn bệnh khiến Trầm Lâm Hành lúc nào cũng đau tới mức sống không bằng chết, là chính mong muốn.
Anh chịu đau ba năm.
Chỉ mong gặp lại tôi một lần.
Tôi khó chịu đến mức không thở nổi.
Khóc lóc thảm thiết, ôm lấy bia mộ lạnh như băng kia.
“Tôi không muốn trở về nữa, tôi muốn ở lại nơi này, tôi muốn ở với ấy.”
Tôi khóc lóc, cầu xin hệ thống.
“Trầm Lâm Hành dùng cơ thể đổi cho tôi trở về, có phải tôi cũng có thể đổi cho ấy không? Muốn cái gì cũng hết, chỉ cần có thể khiến ấy trở về…”
“Cô có cái gì chứ?”
Hệ thống nhắc nhở tôi: “Cô chỉ là một linh hồn mà thôi.”
Đúng .
Tôi chỉ là một linh hồn.
Trầm Lâm Hành thì đến cả linh hồn cũng không có.
Tôi ở lại ba tháng, rồi bị hệ thống truyền tống về Cục Công Lược.
Sau khi tôi đau khổ cầu xin, khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ đổi thành tro cốt của Trầm Lâm Hành.
Tôi khóc gần như ngất đi, miễn cưỡng gắng gượng trở lại phòng ngủ trong Cục Công Lược.
Tiểu Nguyên chưa trở về.
Tôi không tìm thấy ấy, hệ thống cũng tự tách ra sau khi kết thúc nhiệm vụ.
Mãi đến khi tìm chị lễ tân tôi mới biết, Tiểu Nguyên thật sự không hoàn thành nhiệm vụ, còn chưa trở về.
Giao diện công lược của ấy biểu thị 99%
Từ khi tiến vào vẫn luôn dừng chân tại 99%
Không biết khi nào mới về , hẳn là rất nhanh thôi.
Tiểu Nguyên hư, còn nếu tôi không nghe lời sẽ đánh tôi.
Xem ra ấy cũng chẳng nghe lời đến .
Tôi đặt tro cốt của Trầm Lâm Hành và quả táo mãi mãi không hư thối kia ở cạnh nhau.
Lại len lén lấy ra một tấm ảnh chụp Trầm Lâm Hành từ trong quần áo.
Bức ảnh đó tôi tìm thấy trong phòng việc.
Đặt cùng một chỗ với tấm ảnh nền xanh của tôi.
Phía trên nếp nhăn rất nhiều, không tính là quá rõ ràng.
Là Trầm Lâm Hành năm mười tám tuổi cùng với tôi lúc mười sáu tuổi.
Chúng tôi chụp nó khi tôi mười sáu tuổi, trong một cửa hàng in tối tăm.
Trầm Lâm Hành , có ảnh chụp, về sau có thể gửi sơ yếu lý lịch cho cửa hàng, tìm việc , kiếm tiền, mua rất nhiều thứ.
Sẽ không phải chịu đói nữa.
Cũng không bị lạnh cóng.
Bởi vì chúng tôi đã trưởng thành.
Tôi ngồi ở bên cạnh bàn, sau khi in ảnh ra một bản, chậm rãi dùng bút đỏ tô ảnh nền xanh thành ảnh nền đỏ.
Sau đó dán hai tấm ảnh lên trên hũ tro cốt của Trầm Lâm Hành.
“Trầm Lâm Hành, chúng ta kết hôn rồi!”
“Đây là ảnh cưới của chúng ta!”
Bạn thấy sao?