16. Bạn sẽ không bao giờ bắt ấy.
Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Lâm Thanh Vãn cũng uống xong ly trà sữa cuối cùng.
Ném ly trà sữa rỗng vào thùng rác, Lâm Thanh Vãn với khán giả đang xem phát sóng trực tiếp.
“Chờ tôi một lúc.”
Phía dưới lập tức có người trả lời.
[Lâm tiên nữ muốn đi đâu? Cô muốn vứt bỏ chúng tôi sao?]
[Lầu trên đừng bậy, Lâm tiên nữ tuy vừa ly hôn với tôi xong, với sắc đẹp của ấy không thèm để ý đến đâu.]
[Cũng bởi vì mấy người hươu vượn, mà Lâm tiên nữ ôm tôi vào trong ngực, dỗ dành tôi cả buổi sáng, hiện tại vừa mới dỗ .]
[Thật ngại quá, vợ tôi có chút bướng bỉnh, mọi người thứ lỗi.]
……
Lâm Thanh Vãn bình luận của bọn họ, khóe miệng co giật không nên lời.
Những người này có trí tưởng tượng thật đúng là phong phú.
Không đi viết tiểu thuyết thật đáng tiếc.
“Tôi chỉ có chút chuyện cần phải xử lý một chút.”
Lâm Thanh Vãn ôm trán.
[Vợ ơi, chuyện chúng mình đăng ký kết hôn vẫn cần phải với họ một chút, miễn cho họ luôn mơ tưởng vợ .]
[Chuyện là bà dì của tôi đến, vợ tôi đi giúp tôi nấu một chén đường đỏ mà thôi, mấy người sao có thể suy nghĩ như ?]
[Lâm tiên nữ muốn đi đâu, là muốn vứt bỏ chúng tôi sao?]
……
Lâm Thanh Vãn bình luận càng lúc càng nhiều hơn, không gì "Chậc" một chút.
“Tôi chỉ đi vệ sinh thôi.”
Suy nghĩ một chút, Lâm Thanh Vãn còn bổ sung một câu:
"Tôi chỉ là uống nhiều trà sữa nên cần đi toilet thôi, không phải gì khác.”
Cái này không bổ sung cũng không sao.
Vừa bổ sung xong, người xem càng hưng phấn hơn, nhất là mấy trẻ.
[Bà xã, đã cởi quần áo chờ em ở WC rồi, mau tới đây đừng nhảm với bọn họ nữa!]
[Thì ra chỗ bà xã thích nhất là nhà vệ sinh, lúc trước còn tưởng là ở phòng ngủ hoặc là sô pha phòng khách. Vậy bà xã em thích dùng chính diện lau gương hay là dùng phía sau lau gương? Về sau chúng ta thử một lần trên ban công không?]
[Các ngươi đang cái gì thế? Toàn bộ khu bình luận đều gom không ra một cái quần*!]
(*Ý là mấy bình luận này toàn nữ không có đàn ông)
[Tôi phát hiện háo sắc đều là mấy ......]
……
Lâm Thanh Vãn ban đầu muốn cái gì đó.
Nhưng khi thấy những nữ lưu manh ( táo bạo) đó trong khu trò chuyện thì không thêm cái gì nữa.
Hơn nữa cần đi vệ sinh gấp nên vội vàng lao vào nhà vệ sinh.
Chờ đến lúc quay lại xuất hiện trong ống kính còn chưa kịp chuyện, chỉ thấy những nữ lưu manh này lại bắt đầu.
[Lâm tiên nữ thời gian em quá ngắn, người ta cảm thấy thật có lỗi, hu hu hu.]
[Lầu Trên, rõ ràng người ở cùng Lâm tiên nữ là tôi, đừng để mọi người hiểu lầm.]
[Dục cầu bất mãn, khóc thút thít.]
Lâm Thanh Vãn:
"......”
Cô ấy chỉ vừa đi vệ sinh.
Nhà vệ sinh!
Không gì khác!
Nhưng bây giờ ấy đã thông minh lên rồi, học cách đối phó với họ và cũng không còn giải thích nữa.
Dù sao thì dù ấy giải thích như thế nào, đám LSP này cũng nhất định sẽ : Tôi không nghe! Tôi không nghe! Tôi không nghe!
Nên càng giải thích có thể càng bôi càng đen hơn.
Nhưng Lâm Thanh Vãn có đòn sát thủ trị bọn họ:
"Bây giờ rút người cuối cùng ngày hôm nay.”
Nhóm LSP đang bình luận loạn xạ lập tức phanh lại, phần trò chuyện lập tức biến thành một màu sắc duy nhất "Lâm tiên nữ 666".
Lâm Thanh Vãn có chút kiêu ngạo hất cằm.
Nhóc con tôi còn trị không mấy người?
Để bình luận khoảng hai mươi giây, Lâm Thanh Vãn tiện tay ấn một cái.
“Chúc mừng [Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn] trúng thưởng, bây giờ tôi gửi cầu kết nối trực tiếp cho cậu.”
[Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn] Tặng chứng thực đại thần x10
[tiếp tục qua loa lấy lệ những ngày trống rỗng] tặng càng thêm phù hợp x5
[Trèo tường chờ mai đỏ] Tặng viên nang cảm hứng x8
……
Màn hình chia hai, chiếm một phần hai màn hình, là khuôn mặt của một cậu thanh niên.
Khuôn mặt này không tính là đẹp, cũng không tính là xấu, thuộc loại ném ở trong đám đông thì không bao giờ tìm lại .
Lâm Thanh Vãn mặc dù là Nhan Cẩu, hơn nữa thích những chị xinh đẹp, cũng sẽ không đi khinh bỉ người không có nhan sắc.
Cho nên, vừa kết nối , vẫn hỏi như thường lệ.
“Cậu muốn tính là cái gì?”
Người thanh niên trẻ tuổi hình như là đang ngồi ở trên giường ký túc xá, thấy mặt của mình xuất hiện ở trên màn hình lúc mới bắt đầu cậu ta còn không thể tin . Khi nghe Lâm Thanh Vãn hỏi, lúc này mới nhận ra mình thật sự chọn trúng.
Cậu ta vội vàng hỏi:
"Lâm tiên nữ, tôi muốn hỏi một chút, khi nào mà tôi đang theo đuổi sẽ đồng ý tôi?"
Người xem trong phòng trực tiếp luôn luôn đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với loại bát quái này.
[Yo Yo Yo!!! Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau!]
[Hôn một cái! Hôn một cái!]
[Với sự giúp đỡ của Lâm tiên nữ, các người ở bên nhau không phải chỉ cần mất mấy phút thôi sao? Tuy rằng chưa một lần nào tôi chọn trúng, tôi thấy nhiều đôi nha~vừa mới có một đôi thành công. Còn là loại ngược luyến mấy trăm năm đó kìa!"
….
Hiển nhiên là mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong câu chuyện "Tiểu tam của chồng tôi không phải người", còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Chàng trai xuất sắc như mà trong mắt chỉ có một mình .
Ai mà không chứ?
Người thanh niên trẻ tuổi bị mọi người như , cúi đầu .
Người bên cạnh cậu ta cũng , bảo cậu ta nhanh chóng theo đuổi Mạnh Tiểu Du đi, còn chờ cậu ta mời họ ăn kẹo cưới.
Nhưng Lâm Thanh Vãn tướng mạo của cậu ta, khẽ lắc đầu.
“Từ tướng mạo của thì đường nhân duyên của không nằm ở trong bốn năm đại học này.”
“Cô cái gì?"
Cậu thanh niên không thể tin Lâm Thanh Vãn.
Lâm Thanh Vãn không biểu lộ cảm gì :
"Chính là ý trên mặt chữ: Anh sẽ không theo đuổi đó, bởi vì ngay từ đầu ấy không thích .”
Cậu ta bối rối.
“Sao có thể ? Tôi tặng hoa, tặng đồ ăn vặt, điểm tâm và đồ trang điểm cho ấy, ấy đều nhận hết. Sao ấy lại không thích tôi chứ?"
Chàng thanh niên giống như là muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng, tuyệt vọng tìm kiếm chứng cứ Mạnh Tiểu Du cậu ta.
“Còn có wechat, hơn mười giờ tối ấy vẫn trả lời wechat của tôi, sao lại không thích tôi?”
Người xem trong phòng đều hiểu rõ.
[Cái này dễ nghe một chút gọi là lốp dự phòng, khó nghe một chút gọi là liếm cẩu. Buông tay đi người em.]
[Loại nữ thần này chúng ta không theo đuổi , các ấy ỷ vào nhan sắc của mình, muốn tìm những người đẹp trai giàu có cơ. Loại đàn ông bình thường như chúng ta, chẳng qua chỉ là cái lốp dự phòng mà thôi.]
[Nữ thần của người nghèo, chậu (…) của người giàu.]
[Hiện tại cũng không biết chuyện xảy ra cụ thể như thế nào, mấy người sao có ác ý nhiều như ? Cuộc sống của mấy người nhất định không gặp điều gì tốt đẹp nên mới có thể như ? Cô xinh đẹp này đã đắc tội gì với mấy người không? Sao lại chuyện khó nghe như !]
[Còn không rõ sao? Không thích thì cự tuyệt, nhận đồ của người ta gì? Thật là ghê tởm loại phụ nữ như này.]
[Anh thì biết cái gì?]
….
Thấy Lâm Thanh Vãn không lời nào, trong lòng cậu thanh niên càng ngày càng bất an.
"Tôi tên là Tiền Văn Hiên, tôi thích tên là Mạnh Tiểu Du."
“Tôi đã thổ lộ với ấy một lần, không phải tất cả đều hành như sao? Giống như trên TV và trong các video ngắn hay ý? Con đều thích lãng mạn, thích người khác ý. Ngày đó tôi đặt một vòng nến hình trái tim lớn dưới lầu ký túc xá của ấy, trên mặt đất rải đầy cánh hoa hồng, sau đó cầm loa lớn ở dưới lầu ký túc xá của ấy gọi ấy xuống.
Xung quanh một đám người vây xem còn có người lấy di chụp, rất có thể diện.”
Nói đến lần thổ lộ đó, vẻ mặt Tiền Văn Hiên rất vui vẻ.
Hiển nhiên là lấy đó điều tự hào.
Khuôn mặt Lâm Thanh Vãn vẫn không có phản ứng gì, bởi vì uống gần hết trà sữa trong tay nên ấy cũng chỉ có thể ngồi ta.
“Vậy ngày đó tỏ hoàng tráng như thế, ấy có đồng ý không?”
17. Cậu đoán tôi đang truyền cái dịch gì.
Tiền Văn Hiên sửng sốt, rồi lắc đầu.
“Con vốn rụt rè, lúc đó ấy không đồng ý. Tôi chỉ cần thổ lộ thêm vài lần nữa không phải sẽ đồng ý sao?”
Nhận thức này của cậu ta, cho toàn bộ người xem đều sửng sốt.
Nếu phải chọn, thì hình như tôi cũng không tìm ra sai trái gì.
Nhưng lời này, nghe như thế nào lại thấy không đúng lắm.
Lâm Thanh Vãn một câu toạc ra nguyên nhân mọi người cảm thấy không thích hợp:
"Anh tỏ với người ta, ấy có thể đồng ý, có thể không đồng y. Nguyên nhân không đồng ý, không chỉ là rụt rè, mà còn có từ chối. Từ chối nghĩa là vì ấy không thích .”
Tiền Văn Hiên mở to hai mắt.
Hiển nhiên là cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới loại huống này.
Cậu ta đã thấy loại tỏ hoành tráng này, đa phần các người ta đều là xấu hổ mang theo sợ hãi mà đồng ý, còn cho tới bây giờ chưa thấy có người từ chối.
Lâm Thanh Vãn liếc mắt một cái liền thấu cậu ta đang suy nghĩ cái gì.
“Người ta đồng ý là bởi vì thích, ấy không thích đương nhiên là không đồng ý.”
Tiền Văn Hiên lắc đầu:
"Không đúng, ấy nhất định là có thích tôi đấy, nếu không sao lúc ấy ấy không nghiêm khắc từ chối?"
Lâm Thanh Vãn đỡ trán.
"Nhiều người vây quanh hét 'ở bên nhau'
như còn có người hô 'hôn một cái', nếu ấy lời từ chối rất khó nghe, thì sau này sao ở trường học ngẩng đầu lên ? Lúc ấy ấy không đồng ý, còn nhớ rõ ấy nguyên nhân vì sao từ chối không?”
“Tôi nhớ!”
Tiền Văn Hiên một lòng muốn phản bác lại lời của Lâm Thanh Vãn:
"Cô ấy hiện tại ấy chỉ muốn học tập thật tốt, không muốn đương.”
Người xem vừa rồi còn đang suy nghĩ có phải này treo cổ của ta hay không giờ lập tức nở nụ .
[Đây không phải là rõ ràng sao? Người ta đây là khéo léo từ chối! Khéo léo từ chối biết là có ý gì không?]
[Người ta ý tứ không muốn đương, chính là không muốn cùng cậu đương. Chẳng lẽ người ta phải bộ dạng cậu quá xấu, bà đây chướng mắt cậu, cậu mới hiểu đây là ý gì đúng không?]
[Ha HaHa, tôi thấy này chính là già mồm cãi láo, kéo đi quan hệ là nghe lời liền à.]
[Người đàn ông hôi thối ở lầu trên bò từ trong đám giòi bọ nào bò ra thế?]
[Tôi là từ trong đống giòi bọ bò ra đấy, là từ nơi nào bò ra đấy? Giả bộ thanh cao cái gì? nếu không thích thì nhận đồ của người ta cái gì?]
….
Nhìn thấy bình luận này, ánh mắt Tiền Văn Hiên lại sáng lên, như tìm thêm một chứng cứ Mạnh Tiểu Du có ý tứ với cậu ta.
“Đúng , nếu ấy không thích tôi, nhận đồ của tôi gì?”
Lâm Thanh Vãn hỏi:
"Cô ấy nhận đồ trực tiếp từ trong tay sao?”
Tiền Văn Hiên sửng sốt, lắc đầu.
"Vậy thì không phải, cùng phòng của ấy giúp tôi đưa cho ấy và tôi trực tiếp đưa cho ấy không phải giống nhau sao?"
Đại khái đã đoán là chuyện gì đang xảy ra, Lâm Thanh Vãn nở nụ .
"Vậy sao xác định, những thứ này là thật sự đến tận tay ấy?"
Tiền Văn Hiên giống như bị người ta giội một chậu nước lạnh, thật lạnh thật lạnh.
Trong lòng cậu ta không muốn tin tưởng những lời này của Lâm Thanh Vãn, đáy lòng lại có một giọng không ngừng cho cậu ta biết.
Tất cả những gì ấy đều là sự thật.
Trong thoáng chốc, cậu ta suy nghĩ một chút, cuối cùng lại bắt dấu vết thích mình.
“Nếu ấy không thích tôi, vì sao đêm hôm khuya khoắt còn trả lời wechat của tôi?”
Người đàn ông hôi thối trong khu bình luận lại .
[Xem đi, cái gì mà thích hay không, đây chỉ là thủ đoạn của ta mà thôi. Loại phụ nữ này đồng thời treo vài cái, các người chẳng qua chỉ là máy rút tiền mà thôi.]
[Tiểu tử thối, có phải là bị lục (cắm sừng) nhiều lần đúng không?]
[Tiểu tử thối, xem ra cậu rất có kinh nghiệm? Nhưng cậu không thể máy rút tiền. Mọi người đều biết, đặc điểm lớn nhất của máy rút tiền chính là — có tiền.]
……
Lâm Thanh Vãn hỏi cậu ta:
"Có thể cho chúng tôi xem lịch sử trò chuyện của hai người không?”
Nếu là trước kia, Tiền Văn Hiên chắc chắn không muốn để cho người khác xem lịch sử chuyện phiếm của cậu ta cùng "Bạn ".
Nhưng hiện tại cậu ta vì chứng minh, không thể không lấy ra.
Ngay cả chính cậu ta cũng không phát hiện, lời thề son sắt trước đây không lâu, hiện tại đã cần người khác khẳng định mới có thể khiến cho chính cậu ta tin tưởng hơn.
Cậu ta hỏi cùng phòng mượn điện thoại di đăng nhập tài khoản wechat của mình.
Sau một hồi xác minh, cậu ta khẩn trương đem ghi chép chuyện phiếm cho mọi người xem.
Cậu ta ghi cho người ta là "Bé cưng".
Lịch sử trò chuyện là như thế này.
Thứ bảy lúc 8:32 sáng:
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Hi, gần trường học mở một quán lẩu, tôi mời cậu đi ăn không?
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Cậu thích ăn lẩu cay hay là lẩu uyên ương?
Thứ bảy lúc 11:50 sáng
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Bé cưng, tôi vừa mới truyền dịch, cậu đoán là dịch gì?
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: cậu không nghĩ tới đâu ha ha ha.
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Nhớ đêm của em.
Khuynh Thành★ Duy Ngã Độc Tôn: [Đang truyền dịch. jpg]
Thứ bảy lúc 3:18 chiều
Bé cưng: Đừng lung tung.
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Không lung tung, chỉ là nhớ cậu thôi.
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Bé cưng, hôm nay cậu đã gì?
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Hôm nay hẹn em, em cũng không đi ra. Ngày mai em định gì? Tôi đi cùng em!
Thứ bảy lúc 7:49 chiều
Bé cưng: Đừng kêu lung tung.
Bé cưng: Ngày mai tôi đi thư viện, không mang theo điện thoại di , đừng gửi tin nhắn cho tôi.
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Vậy ngày mai đi cùng em nhé?
Thứ bảy lúc 10:30 chiều
Bé cưng: Nếu đi, tôi sẽ không đi.
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Tại sao ? Em giận hả? Tôi thay đổi còn không sao?
Bé cưng: Không giận.
Bé cưng: Sau này ăn cái gì, đi đâu, đừng với tôi, tôi sẽ không đi đâu.
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Em xem, Em xem, còn em không tức giận.
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Em tức giận đến mức không muốn cùng tôi đi ra ngoài, còn mình không tức giận. Con đều thích miệng một đằng tâm nghĩ một nẻo, hiểu!
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Không đúng, sai rồi, em tha thứ cho không?
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Ngày mai mua hoa cho em không?
11:46 sáng Chủ nhật
Bé cưng:...
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Em tỉnh rồi, có đói bụng hay không, đưa điểm tâm cho em!
Bé cưng: Không cần, tôi tự mình ăn .
Trong nhật ký trò chuyện, Tiền Văn Hiên gửi ba đến năm cái, Mạnh Tiểu Du thiếu chỉ trả lời một cái.
Và còn cách thời gian rất lâu mới trả lời, hơn nữa không có bất kỳ câu mập mờ nào cả.
Tiền Văn Hiên đăng lịch sử cuộc trò chuyện này lên, ngay cả người đàn ông thối tha không ngừng bôi nhọ Mạnh Tiểu Du cũng tắt máy.
Tin nhắn chuyện phiếm như , ai cũng không thể giấu đi lương tâm mình mà Mạnh Tiểu Du đang thẹn thùng, hoặc là treo cổ Tiền Văn Hiên.
[Người ta vừa lễ phép, lại cự tuyệt rất triệt để.]
Cũng chỉ có Tiền Văn Hiên không ngừng tự mình suy nghĩ, tự tẩy não bản thân mà thôi.
Lâm Thanh Vãn đoán trong lịch sử trò chuyện cũng không có gì mập mờ, không nghĩ tới người ta lại từ chối rõ ràng như , Tiền Văn Hiên vẫn còn cảm thấy người ta đây là đang thẹn thùng.
"Anh tự mình xem, người ta đây có thể coi là thẹn thùng sao?"
Tiền Văn Hiên lại cầm lịch sử cuộc trò chuyện lên xem một lần, sắc mặt không khỏi khó coi.
Lúc trước cậu ta một lòng một dạ cảm thấy Mạnh Tiểu Du nhất định là đang thẹn thùng, cho nên mới chậm chạp không muốn đồng ý cùng cậu ta đi ra ngoài, cùng cậu ta đi ăn cơm.
Nhưng bây giờ lại lịch sử trò chuyện......
Cậu ta bỗng nhiên lại cảm thấy, Lâm tiên nữ đúng.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu mình, cho cậu ta nhất thời hoảng sợ.
Cậu ta không muốn thừa nhận mà lắc đầu.
"Không có khả năng, ấy nhất định là thích tôi. Tôi hiện tại sẽ gọi điện thoại cho ấy, để ấy đích thân cho biết."
Cuộc gọi wechat của Tiền Văn Hiên gọi nhanh đến mức không ai kịp ngăn cản ta.
18. Bạn là một nàng tiên, có tiếng cuối cùng.
Ban đầu, người xem muốn ngăn cản cậu ta gọi cú điện thoại này, tác của cậu ta quá nhanh.
Hơn nữa huống hiện tại, rõ ràng là cậu ta nghe không lọt tai bất cứ điều gì người khác .
Nhưng như cũng tốt, chính tai nghe thấy người ta không thích mình, hết hy vọng cũng tốt.
Ngay lúc mọi người đang đoán xem nghe giọng của Mạnh Tiểu Du trong truyền thuyết là giọng của ngự tỷ hay là của lolita, thì ai ngờ cuộc điện thoại của cậu ta lại bị cúp máy.
Người ta căn bản không nhận điện thoại của cậu ta.
Nếu là trước kia cậu ta nhất định sẽ cảm thấy là Mạnh Tiểu Du thẹn thùng.
Nhưng bây giờ cậu ta mới nhận ra, hình như Mạnh Tiểu Du chưa bao giờ nhận điện thoại của mình.
Tiền Văn Hiên vẫn không muốn thừa nhận, gửi tin nhắn cho Mạnh Tiểu Du.
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn với em.
Khuynh Thành ★ Duy Ngã Độc Tôn: Em nghe điện thoại của đi.
Mạnh Tiểu Du vốn định tắt tiếng di , thấy Tiền Văn Hiên gửi tin nhắn như , suy nghĩ một chút, vẫn trả lời.
“Chỉ cần cho tôi biết gì xảy ra trên Wechat là , tôi không thích gọi điện thoại cho người không quen.”
Ba chữ "không quen" giống như dao găm, mắt của Tiền Văn Hiên đau nhức.
Cậu ta vẫn cảm thấy Mạnh Tiểu Du sẽ là tương lai của mình.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ trong mắt Mạnh Tiểu Du luôn coi mối quan hệ của hai người là "không quen thuộc".
Cậu ta chưa từ bỏ ý định, hỏi.
“Em có thích tôi không?”
Mạnh Tiểu Du hiếm khi có một giây trả lời tin nhắn của .
“Không thích.”
Tiền Văn Hiên bỗng nhiên nổi giận, là kiểu thẹn quá hóa giận.
"Em không thích , vì sao không trực tiếp từ chối . Vì sao còn trả lời tin nhắn của ? Vì sao còn nhận đồ của ?"
Mạnh Tiểu Du không giải thích trước, bắt trọng điểm đặt ở câu cuối cùng, đặt câu hỏi.
“Tôi nhận đồ của cậu lúc nào?”
Tiền Văn Hiên Mạnh Tiểu Du giả bộ, nhạo.
“Không phải cậu nhận hết tất cả những gì tôi nhờ cùng phòng mang lên cho cậu sao?”
Qua một hồi lâu, Mạnh Tiểu Du cũng không trả lời.
Tiền Văn Hiên màn hình điện thoại di mỉa một tiếng, giơ điện thoại di cho nhóm người xem trước màn hình .
“Nhắc nhở mọi người một câu, tránh xa loại phụ nữ này ra, nếu không vừa thương tâm vừa mất tiền.”
Đây là trong truyền thuyết......
Không ăn thì đạp đổ?
Vừa rồi người xem trong phòng còn có chút đồng với cậu ta giờ cũng mất hứng.
[Đúng là đồ rác rưởi, may mắn người ta không thích , bị thích đồng nghĩa với việc người ta bị huỷ tám kiếp rồi! Người ta không thích thì tức là hai người không có duyên phận. Dù là đến cuối cùng người ta cũng không cái gì khó nghe, cần gì phải như với người ta?]
[Lúc trước em còn cảm thấy EQ của thấp, không hiểu người ta cự tuyệt, bây giờ xem ra nhân phẩm của cũng thật kém.]
[Thật khổ sở cho người vợ sau này của ta.]
[Bạn đã mua gì cho người khác? Không phải sao? Có thể đó là chiếc áo khoác độn bông tồi tàn mà mặc và một hộp raffia?]
[Raffia đã gì đó sai rồi hahaha...]
……
Tiền Văn Hiên vốn cho rằng tất cả người xem sẽ đứng về phía mình mà mắng người phụ nữ dối trá kia, ai biết khu trò chuyện mà toàn bình luận chỉ trích mình.
Cậu ta giễu cợt, giơ điện thoại di của cùng phòng lên.
“Các ngươi xem đi, đợi một lát ta chắc chắn sẽ viện các loại lý do.”
Ngay khi giơ điện thoại di lên cho mọi người xem xem, ghi thành "bé cưng" kia lại trả lời tin nhắn của cậu ta.
Bé cưng: Chuyển khoản 2000
Bé cưng: Thật có lỗi, những thứ kia là bị cùng phòng của tôi cầm về ném ở trên bàn, mọi người cùng nhau ăn, cũng không ai là của ai. Tôi tưởng là cùng phòng mua, cũng ăn theo vài lần.
Bé cưng: Bây giờ tôi chuyển tiền đồ ăn vặt cho cậu, nếu không đủ cậu sau, nhiều hơn cũng không cần chuyển lại cho tôi.
Bé cưng:Thật xin lỗi.
Bé cưng: Sau này gặp mặt vẫn là học, coi như những chuyện này chưa từng xảy ra nhé.
Con nhà người ta việc thẳng thắn vô tư, cho dù không phải lỗi của mình, cũng tự mình gánh vác.
Tiền Văn Hiên bị chặn họng đến mức không còn lời nào để .
Hai nghìn tệ đối với nhiều sinh viên mà , chính là một tháng sinh hoạt phí.
Mạnh Tiểu Du trả là trả, rõ ràng không phải là loại người lợi dụng chiếm lợi ích.
Quan hệ giữa hai người bọn họ, chẳng qua chỉ là Tiền Văn Hiên nguyện dây dưa mà thôi.
Người xem trong phòng cảm thấy thổn thức, cũng sợ tính cách cố chấp của Tiền Văn Hiên sẽ ra chuyện tổn thương người khác, vội vàng khuyên nhủ.
[Người em, người ta khéo léo từ chối không cậu khó xử là giữ thể diện cho cậu, không phải lạt mềm buộc chặt.]
[Thời buổi này có ai không để di trong người, người ta chưa bao giờ trả lời tin nhắn trong vòng vài giây, thì là không muốn trả lời cậu.]
[Cần phải những điều khó nghe vào mặt trước khi nhận ra rằng mọi người đang từ chối không? Và ấy 'Tôi không muốn bây giờ' có nghĩa là 'Tôi không muốn ' thay vì 'Tôi sẽ chuyện với sau'.]
[Tôi là nam, người con này việc thật sự không thể chê.]
….
Những lời của người xem trong phòng , cũng không biết Tiền Văn Hiên nghe lọt bao nhiêu.
Anh ta lại gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Du, đối phương đã cho ta vào danh sách đen.
Mạnh Tiểu Du đoán chừng cũng không nghĩ tới sự từ chối khéo léo của mình ở trong miệng Tiền Văn Hiên biến thành lạt mềm buộc chặt, cho nên dứt khoát cũng không để ý đến cảm của học cùng lớp, trực tiếp chặn số.
Lần này, Tiền Văn Hiên hoàn toàn tin tưởng Mạnh Tiểu Du thật sự không thích mình.
Lâm Thanh Vãn cũng không gì.
Chuyện cũng không có gì to tát, chờ sau này cậu ta trải qua nhiều trong cuộc sống một chút sẽ phát hiện.
Trên thế giới này có nhiều chuyện thất bại như , chuyện này tính là gì?
Tắt kết nối cuối cùng của hôm nay, thiếu chút nữa là đến mười hai giờ trưa.
Sau kho duỗi thắt lưng lười biếng Lâm Thanh Vãn có cảm giác thật vui vẻ khi "cuối cùng cũng tan ", ấy hướng về người xem trong phòng vẫy vẫy tay:
"Tạm biệt, tôi muốn đi ăn lẩu!"
Người xem còn đang suy nghĩ thế nào để Lâm Thanh Vãn tăng ca, mọi người nhất thời kêu rên một mảnh.
[Tôi câu cá xem phát sóng trực tiếp, cho tới giờ buổi trưa cứ như trôi qua hu hu hu. Nếu không lại tăng ca, để cho tôi buổi chiều cũng có thể tiếp tục câu cá?]
Lâm Thanh Vãn :
"Đừng câu cá nữa, đi đi.”
Dừng một chút, Lâm Thanh Vãn lại bổ sung một câu:
"Đi đi, tôi thay ông chủ cầu xin cậu.”
[Đi là không có khả năng đi , tôi chỉ muốn Lâm tiên nữ đi .]
Lâm Thanh Vãn:
"Từ chối.”
Vốn dĩ Lâm Thanh Vãn vẫn muốn cùng bọn họ trò chuyện vài câu, bụng reo lên một tiếng "ùng ục", cho buông tha loại ý nghĩ này.
Bây giờ ấy chỉ muốn đi ăn.
Tiếng bụng Lâm Thanh Vãn kêu "ùng ục" đặc biệt lớn, thông điện thoại di truyền tới lỗ tai mấy trăm vạn người, khu bình luận lập tức không ai bảo ấy tăng ca nữa.
[Lâm tiên nữ sao còn đói? Nhiều trà sữa như uống xong đi đâu rồi?]
Lâm Thanh Vãn không biết mười cốc trà sữa đối với người bình thường mà là cái gì lượng, cũng không biết cơ thể này của ấy cùng người bình thường khác nhau. Lúc này chỉ đặt trọng điểm tại sao uống trà sữa lại no .
Cô tò mò chớp chớp mắt, ,
"Tiên nữ uống trà sương sẽ không no.”
Lập tức có người phản bác :
[Đó không phải sương, đó là trà sữa.]
Lâm Thanh Vãn trả lời :
"Đó cùng lắm chỉ là sương sớm vị trà sữa.”
Người xem:
"......”
Được rồi, là tiên nữ, đúng hết.
[Hết]
Bạn thấy sao?