5 Trả ơn theo cách của
Cậu bé không những không lựa chọn ngành tài chính mà bọn họ sớm coi trọng, ngược lại còn chọn học ngành thú y mà bọn họ đều tránh né.
Học ngành thú Y sau đó đi bác sĩ thú y.
Làm bác sĩ thú y thì cả ngày khám bệnh cho súc sinh, nào có phẩm giá mặt mũi bằng học ngành tài chính?
Vì chuyện này mà hai vợ chồng cùng đứa trẻ cãi nhau một trận lớn.
Thậm chí còn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với cậu bé, cũng không thể thay đổi nguyện vọng của con.
Bốn năm sau, cậu bé tốt nghiệp với thành tích rất xuất sắc và trở thành một bác sĩ thú y chuyên nghiệp.
Lúc này, cậu bé lại không giống mong đợi của cha mẹ là đến bệnh viện thú cưng việc, lại dứt khoát tự mình mở trạm cứu hộ thú cưng.
Cậu bé dùng tất cả tiền tiết kiệm của mình xây dựng một khu trú ẩn cho vật lang thang, đặc biệt là nhận những con vật đi lạc, tự mình khám bệnh cho chúng, cố gắng hết khả năng cho chúng một nơi ở an toàn.
Với số lượng vật lang thang trong trạm cứu hộ ngày càng tăng dẫn đến áp lực tài chính ngày càng tăng, đứa trẻ phải đối mặt với áp lực rất lớn.
Hai vợ chồng Kế Băng chết lặng khi một lần nữa gặp lại con mình.
Họ biết sẽ khó khăn, không ngờ nó lại khó khăn đến như .
Bọn họ suy sụp, khóc lớn:
"Chúng ta ăn mặc tiết kiệm dành dụm để nuôi con trưởng thành, thành tài, con công việc như có thấy mất mặt hay không? Con có thấy xứng đáng với bố mẹ không?”
Cậu bé trầm mặc thật lâu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mãi cho đến khi hai vợ chồng Kế Băng cho rằng cậu sẽ không nữa, thì cậu bé mới chậm rãi mở miệng.
"Con không cảm thấy mất mặt, cũng không cảm thấy khổ. Con cảm thấy chỉ có như , mới có thể báo đáp một chút công sức Đại Hoàng cứu con. Lúc trước người Đại Hoàng cứu là con, cũng là bởi vì con nên mới ch ết. Con không có tư cách cầu bố mẹ cái gì, chỉ có thể dùng phương thức của mình báo ân. Con luôn cảm thấy những vật mà con thu nhận này, không chừng chính là con cháu của chị em Đại Hoàng. Hoặc là Đại Hoàng còn nhớ thương con, sẽ đầu thai vào con chó nào đó rồi đi tìm con cũng nên.”
……
Sau khi Lâm Thanh Vãn ngắt kết nối với Kế Băng, trong lúc nhất thời cũng im lặng.
Cô ngây người một hồi, sau đó cầm lấy trà sữa uống hai ngụm dịu tâm của mình, rồi lập tức :
"Chọn một cái.”
Người xem trong phòng còn chưa nguôi ngoai cảm đã nghe thấy Lâm Thanh Vãn muốn rút thăm tiếp. Đầu óc còn chưa phục hồi lại, trên tay đã đăng bình luận.
"Lâm tiên nữ 666"!
Lâm Thanh Vãn tiện tay ấn một cái.
"Chúc mừng [Thế giới này toàn là dối trá] trúng thưởng, hiện tại tôi sẽ gửi cầu kết nối cho !"
[Thế giới này toàn là dối trá] Tặng chứng thực đại thần x10
[Mỗi người trong chúng ta đều có liên hệ] tặng nhân vật triệu hoán x2
[Lòng hiếu thảo trên thế gian, hãy để về nhà] Tặng em một bức thư x2
……
Màn hình chia hai và khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên xuất hiện trên màn hình.
Người này vừa mở miệng đã :
"Lâm tiên nữ, cầu xin cứu con tôi!”
Lâm Thanh Vãn bất đắc nhíu chặt lông mày.
Hôm nay sao chọn trúng tất cả đều là các bậc phụ huynh trời?
Người xem trong phòng cũng bối rối?
Hôm nay cãi nhau với hai chữ "mẹ"?
Nhưng tất cả mọi người cũng hiểu , người mẹ này không giống người mẹ kia, cũng không có bởi vì chán ghét người mẹ lúc trước mà có thành kiến với người mẹ phía sau.
Lâm Thanh Vãn đặt ly trà sữa thứ tư hôm nay xuống, hỏi:
"Trước tiên cho tôi nghe là có chuyện gì xảy ra đã?"
Vẻ mặt người mẹ lo lắng.
“Thưa Lâm tiên nữ chuyện là như , tôi tên Tào Ngữ Lan, trong nhà có một đứa con trai. Thứ bảy hôm đó nó có xin tôi ít tiền, là đi sinh nhật học. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, đã cho nó luôn. Hôm đó nó đi đến khuya mới về, tôi cũng không hỏi nhiều. Ngày hôm sau lúc gọi nó ra ăn cơm, gọi vài tiếng cũng không có tĩnh gì. Tôi đẩy cửa ra , sắc mặt con tôi trắng bệch nằm ở trên giường.”
“Lúc ấy tôi sợ hãi hỏi con trai là đã xảy ra chuyện gì con tôi cái gì cũng không . Liên tục gặng hỏi, con trai tôi mới với tôi ngày sinh nhật hôm đó, chính là sinh nhật của . Vì muốn tặng cho một món quà thật sự có ý nghĩa, con trai tôi đã suy nghĩ rất là lâu, cuối cùng quyết định mua một mặt dây chuyền trên mạng.”
Người xem trong phòng nghe bà ấy món quà có ý nghĩa phi phàm, vốn còn tưởng rằng là món đồ chơi kỳ lạ gì đó.
Kết quả vừa nghe là mặt dây chuyền, nhất thời vui vẻ.
[Mặt dây chuyền? Hộp trang sức của tôi có nhiều vàng, bạc, bạch kim, ngọc, không biết con dâu tương lai của tôi thích cái nào!]
[Tuổi trẻ bây giờ, còn rất biết chuyện lãng mạn nha!]
[Làm sao mới có thể để cho ông chồng trai thẳng kia nhà tôi phát hiện ra phòng phát sóng trực tiếp này nhỉ?]
……
“Vậy sau đó thì sao?”
Lâm Thanh Vãn hỏi.
"Tôi có thấy chiếc vòng cổ đó, đó là một sợi dây màu đen buộc một chai thủy tinh trong suốt. Theo cách của người bán, đó là nhỏ một giọt máu vào chai rồi đưa cho nửa kia. Như của họ sẽ các vị thần phù hộ và sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Vãn nghe về thứ này.
Phản ứng đầu tiên chính là — cái quỷ gì ?
Hai người có thể gặp nhau hay không, có thể có cảm với đối phương hay không là có nhân duyên.
Sợi nhân duyên này cũng chỉ có thể bảo đảm hai người có thể gặp nhau, và có ấn tượng tốt với nhau.
Về phần hai người cuối cùng có thể ở bên nhau và có thể có kết quả tốt hay không, đều phụ thuộc vào thời gian ở chung với nhau có hoà hợp, họ có thể giữ gìn tốt mối quan hệ này hay không.
Mà không phải đem máu nhỏ vào trong mặt dây chuyền là hai người có thể cùng một chỗ.
Lời này, quả thực chính là lời không có căn cứ.
Lâm Thanh Vãn bất đắc dĩ nhíu chặt lông mày, lúc sau mới hỏi:
"Cô cảm thấy, là có người mượn chuyện này câu hồn con trai nhà , phải không?"
Tào Ngữ Lan bình thường có hứng thú với huyền học, thỉnh thoảng sẽ ở trên mạng mua một ít sách nghiên cứu huyền học, trong nhà cũng cất một ít kiếm gỗ đào, tiền đồng, bút chu sa gì gì đó, thậm chí ngay cả bàn cũng có một cái.
Cho nên khi thấy đứa nhỏ nhà mình xảy ra chuyện này, phản ứng đầu tiên của ấy chính là đứa nhỏ bị thứ gì đó không sạch sẽ câu đi hồn phách.
Trong tiểu thuyết huyền học không phải đều viết như sao?
Về phần vì sao ấy không tự mình ra tay giải quyết chuyện này cho con trai, đó là do năng lực tu luyện của bản thân không đủ.
Lâm Thanh Vãn bộ dạng tự tin khác thường của Tào Ngữ Lan, trong lòng càng thêm bất lực.
"Bây giờ con có nhà không?"
Hiểu ý tứ của Lâm Thanh Vãn là đại sư sắp ra tay rồi, trong lòng Tào Ngữ Lan không kiềm chế kích .
“Có! Đại sư hiện tại ngài muốn đi thăm con trai của tôi sao?”
Lâm Thanh Vãn "Ừ" một tiếng, không gì nữa.
Thừa dịp Tào Ngữ Lan cầm di xông vào phòng, người xem trong phòng trực tuyến cũng bắt đầu thảo luận.
[Đây là huống gì ? Khi còn sống muốn đích thân thấy Lâm tiên nữ chiêu hồn một lần?]
[Chờ một chút, bây giờ tôi đi lấy cái ôm gối che mặt, tôi sợ...]
[Bảo vệ bình luận, bảo vệ bình luận]
……
Tào Ngữ Lan lao vào trong phòng bật đèn, chuyển ống kính, chiếu thẳng vào đứa bé đang nằm trên giường.
Đứa nhỏ kia nằm yên lặng, thật đúng là có vài phần giống như bị mất linh hồn.
Lâm Thanh Vãn mặt đứa bé, hỏi:
"Nó đã như rồi, sao còn không đưa nó đi bệnh viện?"
Tào Ngữ Lan ngây ra một lúc, dường như không nghĩ tới chuyện này, sau đó mới :
"Linh hồn của nó bị lấy đi rồi, đi bệnh viện cũng không gì á?"
“Ai với rằng linh hồn thằng bé bị bắt đi?”
Tào Ngữ Lan càng sửng sốt:
"Không phải linh hồn bị bắt đi rồi sao?”
Lâm Thanh Vãn chỉ yên lặng cảm thán, đứa nhỏ này đi theo một người mẹ không đáng tin như , mà vẫn có thể lớn đến như này đúng thật không dễ dàng gì.
"Thằng bé là bởi vì mua phải dụng cụ lấy màu không khử trùng cẩn thận, nên vết thương bị nhiễm trùng. Thời gian bị nhiễm trùng quá lâu mới dẫn đến té xỉu..."
6. Tiên nữ uống trà sữa có vị sương.
“Hả?”
Tào Ngữ Lan khiếp sợ.
Lâm Thanh Vãn lại lần nữa cảm khái rằng đứa trẻ này rất không dễ dàng lớn lên với một người mẹ bất cẩn và rắc rối như .
“Hả cái gì mà hả, đưa con đến bệnh viện đi!”
“Vậy bây giờ con của tôi không cần chiêu hồn nữa à?”
Tào Ngữ Lan ngay từ đầu đã nhận định rằng linh hồn con trai mình là bị người ta bắt đi.
Lâm Thanh Vãn nhịn không trợn mắt:
"Chiêu cái gì mà chiêu!? Ba hồn bảy phách của nó vẫn còn ở trong thân thể. Hiện tại nhanh chóng đưa bệnh viện đi!"
Lúc này Tào Ngữ Lan mới kịp phản ứng, cũng không quan tâm đến điện thoại, vội vàng gọi xe cứu thương đưa cậu bé đến bệnh viện.
Lâm Thanh Vãn thở dài, với những người trong phòng phát sóng một chút.
“Sau này nếu mọi người bị bệnh, nhất định phải đến bệnh viện! Việc chuyên nghiệp tìm người chuyên nghiệp mà . Tôi chỉ là thầy bói, thật sự không biết khám bệnh.”
Mọi người trong phòng phát sóng cũng không nghĩ tới, đầu năm nay mà còn có người bị bệnh không tìm bác sĩ, ngược lại gửi gắm hy vọng ở trên người thầy bói.
[Đã biết thưa Lâm tiên nữ!]
[Lâm tiên nữ nhiều một chút, không chừng hai nhà tôi nằm liệt giường nhiều năm lập tức có thể từ trên giường nhảy dựng lên, biểu diễn một bài song ca Đông Bắc cho mọi người xem.]
[Lịch sự: Chú hai của cậu sao?]
….
Kết nối trực tiếp kết thúc, Lâm Thanh Vãn đang dùng ống hút chọc ly trà sữa thứ năm của .
Cốc nước cũ của đã sớm bị ném sang một bên.
Trà sữa mới thật sự là đồ uống lý tưởng chốn nhân gian.
Người xem trong phòng thấy Lâm Thanh Vãn ôm trà sữa uống, phản ứng đầu tiên chính là muốn uống kiểu tương tự.
[Lâm tiên nữ đang uống cái gì?]
Lâm Thanh Vãn ôm trà sữa "Ừng ực" hai ngụm, không chút suy nghĩ đã trả lời:
"Là trà sữa.”
[Nhãn hiệu trà sữa nào?]
Lâm Thanh Vãn cũng không biết cái này kí hiệu này đọc là gì, đành phải xoay logo lại một chút cho mọi người xem:
"Chính là cái này!"
[Bây giờ tôi lấy điện thoại khác đi đặt hàng cùng loại!]
[Tôi cũng đặt hàng, hiện tại tiểu khu bởi vì cảm cúm mà kiểm tra rất nghiêm ngặt, đồ ăn bên ngoài không cho đưa vào tiểu khu. Tôi đặt rồi còn phải đi ra ngoài lấy huhuhu~~~]
[Ai có thể đáng thương như tôi? Tôi chỉ có một cái di , vừa muốn đặt trà sữa cùng loại, vừa sợ bỏ lỡ phát sóng trực tiếp.]
……
Không bao lâu sau, chuỗi cửa hàng trà sữa ở nhiều nơi này bỗng nhiên bùng nổ đơn đặt hàng, mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Các chị nhân viên bán hàng máy móc nhận đơn không ngừng kêu tinh tinh có người đặt hàng, bận rộn đến mức gần như gục ngã.
Nổ đơn thì nổ đi, sao lại gọi cùng một loại trà sữa, đang có chuyện gì xảy ra ?
Toàn bộ xoài trà sữa đều bị đặt đơn hàng lần này dùng hết.
Trong khi những người xem đang chờ trà sữa của mình, thì Lâm Thanh Vãn đã uống xong một ly trà sữa đang vươn tay cầm một ly tiếp theo, ống hút "bụp" một cái cắm vào, lại ôm ly bắt đầu uống.
Người xem đang vui mừng có thể uống cùng kiểu với lâm Thanh Vãn bắt đầu bối rối.
[Lâm tiên nữ, không phải thích uống trà sữa vị đó sao?]
Lâm Thanh Vãn lắc đầu, lại gật đầu.
Chắc là cảm thấy mình như không biểu đạt rõ ràng, mở miệng giải thích.
“Không phải thích uống cái đó, mà là tôi thích uống tất cả các loại trà sữa.”
Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy như không phù hợp với hình tượng tiên nữ mà mình thiết lập, Lâm Thanh Vãn lại sửa lại lời :
"Là tiên nữ muốn đổi khẩu vị trà sữa khác."
[Được rồi, tôi còn có thể cái gì đây?]
[Hôm nay không giảm cân nữa, uống hai ly trà sữa đi.]
[Để có thể có phong cách như tiên nữ, giảm béo gì gì đó thì đứng sang một bên đi!]
Người đi văn phòng thường tự hỏi nhất một vấn đề chính là, tối nay ăn cái gì, Lâm Thanh Vãn cũng không ngoại lệ.
“Bữa cơm kế tiếp mọi người chuẩn bị ăn cái gì?”
Người trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức cho mấy gợi ý.
[Ăn sushi đi!]
[Làm việc ở công ty cái gì cũng không xứng, chỉ xứng ăn thức ăn nhanh.]
[Đang rối rắm sau khi tan ca đi ăn lẩu hay là ăn thịt nướng, tôi đang rất khó xử......]
……
Hiện tại Lâm Thanh Vãn cảm thấy hứng thú với việc ăn uống tuy rằng chưa từng ăn lẩu, sau khi thấy chữ "lẩu", trực giác cho biết, đồ chơi này khẳng định ăn ngon.
“Vậy trưa nay tôi sẽ ăn lẩu."
Lâm Thanh Vãn .
Người đang phân vân giữa việc ăn thịt nướng hay ăn lẩu kia, lập tức quyết định ăn lẩu.
Giờ chỉ nghĩ chút tan sớm một chút, thì đi ăn lẩu.
Lâm Thanh Vãn gõ gõ cốc trà sữa, thét to:
"Di chuyển, di chuyển nào, hiện tại chọn một cái, sớm một chút tan tầm, sớm một chút đi ăn lẩu!"
[Lâm tiên nữ còn như , hình tượng của sắp sụp đổ rồi. Lâm tiên nữ 666.]
[Ăn lẩu nhất định phải gọi món chả cừu béo ngậy, lòng bò, ruột vịt và chả gà đen. Nấu chín đều rất ngon, mỗi món nhúng đều đặc biệt ngon. Còn nữa, ăn súp không gọi là ăn lẩu. Lâm tiên nữ 666]
[Trên lầu ngươi có ý gì? Khinh thường bộ tộc Thanh Thang Oa chúng tôi phải không? Lâm tiên nữ 666?]
[Sau khi tan tầm tôi cũng muốn đi ăn lẩu, có thể hay không giới thiệu cho tôi một cửa hàng?]
……
Lâm Thanh Vãn yên lặng ghi nhớ những món ăn và cửa hàng đề cử mà người xem gợi ý phải gọi, sau đó giả vờ như không có gì rút thăm trúng thưởng.
"Chúc mừng [Trái tim phụ nữ] trúng thưởng, tôi đã gửi cầu kết nối trực tiếp cho ông!"
[Trái tim phụ nữ] Tặng ngài chứng thực đại thần x10
[diễn ♀] Tặng một bức thư x2
[Bức tranh cướp biển vĩ đại] Tặng một bức thư x2
[Người dùng 30166547] Tặng phát điên vì x6
……
Kết nối thành công, màn hình chia hai, đối diện lộ ra một khuôn mặt người đàn ông hơn năm mươi tuổi và một khuôn mặt thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Hai gương mặt này có chút giống nhau, vào trông giống như là cha con.
Chỗ bọn họ ở rất kỳ quái, ánh sáng giống như đang chuyển , chiếu trên khuôn mặt hai cha con lúc sáng lúc tối.
Phía sau có chút tối, xuyên qua một cánh cửa hình vòm có hình dáng bất thường là có thể thấy bầu trời xanh bên ngoài.
Xa hơn nữa, còn có một cây đại thụ to che khuất bầu trời và ánh nắng, thân cây to hai người ôm mới hết, khung cảnh đồ vật này không giống như ở trong thành thị, ngược lại giống như là ở rừng già trong núi sâu.
[Hai người này không có việc gì chạy vào rừng sâu núi thẳm gì?]
[Chẳng lẽ lại là đi du lịch khám bị lạc đường?]
[Mấy người này thật đúng là! Không chịu nghe khuyên bảo, một chút là chạy đến nơi rừng sâu núi thẳm hoặc là khu không người ở. Xảy ra chuyện còn phải vận dụng tài nguyên quốc gia đi cứu viện.]
[Vậy ai chịu trách nhiệm về việc cứu người bị tai nạn?]
[Dù sao những người này chắc chắn là đồ vô trách nhiệm.]
Trong giây lát, thái độ của hầu hết mọi người trong phòng phát sóng đối với hai người này thật sự không thân thiện lắm.
Người đàn ông cầm điện thoại di là một người hơn năm mươi tuổi.
Vừa kết nối liền thành công, đôi mắt đờ đẫn của người đàn ông trung niên lộ ra vài phần hi vọng, kích kéo người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh.
“Con trai xem! Kết nối trực tiếp thành công rồi! Thật sự thành công rồi, chúng ta cứu rồi!”
Người thanh niên trẻ tuổi bị người đàn ông trung niên kéo tay, cậu ta chán ghét vặn vẹo, cầm tay người đàn ông trung niên đang nắm lấy cánh tay mình quăng qua một bên.
Người đàn ông trung niên như là tập mãi thành thói quen, cũng không bận tâm.
Người thanh niên trẻ tuổi gương mặt bình thường của Lâm Thanh Vãn trong phát sóng trực tiếp, cậu ta không cảm thấy hứng thú chỉ liếc mắt một cái. Nhưng nhớ tới huống trước mắt, cậu ta vẫn không thể không chuyện với Lâm Thanh Vãn.
“Này, ba em chị có thể dẫn chúng em ra ngoài đúng không?”
Lâm Thanh Vãn mím môi không gì.
Người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không vui.
[Sao lại như ? Có thể lịch sự một chút không?]
[Đúng , Lâm tiên nữ chúng tôi không nợ cậu cái gì, thì không tính! Nếu cậu không muốn đoán mệnh, hãy nhanh chóng nhường cơ hội này cho người khác, đừng lãng phí cơ hội.]
[Đã lớn từng ấy rồi còn không lễ phép như , khi còn bé khẳng định là đứa trẻ hư đúng không?]
Bạn thấy sao?