Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 7

Tôi chần chừ bước lên tầng hai.

Khác hẳn với tầng một sáng sủa, tầng hai bị che kín bởi những tấm rèm dày, không thấy chút ánh sáng mặt trời nào.

Thấy tôi đến, vài người phụ nữ họ hàng quen mặt thở phào nhẹ nhõm:

"Người đến rồi, mau tắt đèn, thắp nến lên đi."

Ngay khoảnh khắc đó, bóng tối bao trùm tầm của tôi.

Khi ánh sáng từ nguồn sáng khác bật lên, tôi mới rõ căn phòng ngủ trên tầng hai.

Trong phòng không có nhiều người, ngoài vài người họ hàng, chỉ còn mẹ chồng và chị chồng.

Chị chồng bế đứa trẻ, ánh mắt tôi vừa có chút đắc ý, lại pha lẫn sự đề phòng khó diễn tả.

Trên trần nhà, ngay phía trên chiếc giường, có một khung gỗ hình vuông, treo khoảng mười chiếc đèn lồng nhỏ.

Đó là những chiếc đèn lồng mà mẹ chồng đã mang đến trong những năm qua.

Thậm chí có vài cặp là tôi mua.

"Người đã đủ, có thể tháo đèn rồi."

Vừa dứt lời, một người phụ nữ trông như chủ sự cầm trong tay một cây nến đỏ, bắt đầu đọc lớn:

"Nhà mẹ gửi đèn, cầu con trai, con trai sinh, cả nhà hân hoan. Đã cầu con trai thành công, tháo đèn, đốt đèn, tạ ơn bà mụ."

"Tháo đèn!"

Cùng lúc người phụ nữ kia đọc xong hai từ cuối cùng, mẹ chồng nhận lấy cây gậy buộc dải lụa đỏ, nhanh chóng gỡ xuống bốn cặp, tám chiếc đèn lồng ở hàng phía sau.

Xong việc, bà đưa cây gậy cho tôi: "Còn hai chiếc này, An Thiến, con tự gỡ xuống đi."

Tôi nhận lấy cây gậy, trong lòng đầy những nghi vấn:

"Mẹ, không phải ai mang đèn thì người đó tháo đèn sao? Hai chiếc này đâu phải con mang."

Sắc mặt mẹ chồng thay đổi liên tục, nhỏ giọng quát: "Con quản xem ai mang gì, nhiều người đang thế này, tháo xuống trước đã."

Tôi liếc xung quanh.

Mọi người đều chằm chằm vào tôi, còn ánh mắt của chị chồng thì từ đắc ý ban đầu, đã chuyển thành cầu xin.

Tháo đèn là việc vui, tượng trưng cho việc đã nhận đứa trẻ, như lời hồi đáp với bà mụ để tránh việc bà không biết mà lấy lại đứa trẻ.

Ánh mắt tôi rơi vào đứa bé trong tay chị chồng. Nghe đứa bé này sinh ra rất khó khăn, đã phải ở trong lồng kính nửa tháng, có lẽ cơ thể không khỏe mạnh.

Chú ý đến ánh mắt của tôi, chị chồng như bị dọa sợ, ôm chặt đứa bé vào lòng, không để tôi thêm chút nào.

Thời gian bị trì hoãn lâu quá, người chủ sự cũng không nhịn , định bước tới hỏi tôi.

Mẹ chồng thấy , lập tức đẩy tôi lên trước: "Coi như mẹ xin con, nhanh gỡ đèn xuống đi."

Đó là hai chiếc đèn lồng rất đẹp.

Dù nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo.

Ánh sáng vàng nhạt xuyên qua lớp da đèn, thoạt có chút yếu ớt.

Không hiểu vì sao, trong đầu tôi đột nhiên vang lên lời của con :

"Cứu trai."

Câu này rốt cuộc là có ý gì?

"Mau lên!"

Mẹ chồng lại giục.

Tôi hít sâu một hơi, cố gạt bỏ những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.

Dù có chuyện gì, mẹ chồng đúng, không thể hỏng ngày vui của chị chồng.

Khi cây gậy chạm vào đèn lồng, một tia lửa nhỏ lóe lên.

Tôi giật mình nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, hai chiếc đèn lồng đột nhiên biến dạng.

Những sợi tua rủ xuống biến thành hai cái chân nhỏ mũm mĩm.

Hai cái chân đó vùng vẫy, đạp loạn trong không trung.

Trông như đang rất đau đớn.

Tôi sững sờ tại chỗ, cây gậy trên tay như không cầm nổi, rơi xuống đất.

Còn chủ nhân của đôi chân nhỏ kia, dường như cũng nhận ra tôi.

Cậu bé đạp loạn, qua lớp đèn lồng, hai hàng máu chảy dài xuống.

Cậu bé tôi, vừa uất ức vừa đáng thương, cất tiếng gọi:

"Mẹ ơi, con đau lắm!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...