Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 6

Vài người họ hàng lạ mặt bế đứa bé đi, rồi cùng mẹ chồng lên lầu hai.

Theo hướng đó, có lẽ là họ đi đến phòng ngủ của chị chồng.

Quan hệ giữa tôi và chị chồng trước nay vốn không tốt, lúc này tôi cũng chẳng buồn lên đó.

Thay vào đó, tôi dẫn con đi tìm chỗ ngồi cùng mấy người quen, chờ đến lúc bắt đầu bữa tiệc.

Ngồi chưa mười phút, chồng tôi từ trên lầu chạy xuống, dáo dác tìm kiếm gì đó.

Khi thấy tôi, ánh mắt ta lập tức sáng lên, kéo tôi đứng dậy:

"Sao em vẫn ngồi đây? Trên lầu bọn tìm em đến phát điên rồi."

"Tìm em gì?"

"Bảo em đi tháo đèn chứ gì! Đèn em mang đến, em không đích thân tháo, người khác không tháo ."

Đèn mà chồng tôi đến là một phong tục của quê.

Nếu dâu mới cưới mà không sinh con trai, thì mỗi năm nhà mẹ đẻ phải chọn ra một "người mang đèn", đem hai chiếc đèn lồng đến, tượng trưng cho con cháu nối dõi.

Đợi đến khi ấy sinh , chiếc đèn lồng này mới tháo xuống.

Nhưng tôi nhớ trước giờ việc mang đèn đều do mẹ chồng , sao giờ lại cần tôi tháo đèn?

Chồng tôi đỏ bừng mặt, không giải thích gì thêm, chỉ liên tục giục tôi: "Giờ đừng thắc mắc nữa, em đi tháo đèn trước đã."

Tôi bế Tiểu Nguyệt, bị kéo một cái suýt ngã.

Vừa định phát cáu, con bỗng ôm lấy đầu tôi, lại thì thầm vào tai tôi: "Mẹ, đi cứu trai đi."

Chồng tôi không nghe rõ lời con bé, thấy tôi không chịu buông Tiểu Nguyệt, tưởng rằng tôi lo không chăm sóc con.

Anh dứt khoát bế luôn Tiểu Nguyệt vào lòng mình, tiếp tục thúc giục tôi:

"Nhanh lên, mọi người đang chờ em kìa."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...