Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 17

Sau chuyện đó, tôi chưa từng quay lại thành phố ấy nữa.

Có người , thời gian không thể chữa lành vết sẹo, nó sẽ cho cơ hội để vuốt ve vết thương ấy.

Tôi tin vào câu đó, dù biết rằng có thể sẽ cần rất lâu.

Rất lâu, lâu đến mức tôi tự mình dựng sự nghiệp.

Lâu đến mức Nguyệt Nguyệt cũng đã kết hôn và sinh con.

Lâu đến mức tóc mai tôi đã điểm bạc.

Cuối cùng, Nguyệt Nguyệt không chịu nổi khi thấy tôi ngày ngày chỉ ngồi thẫn thờ ở nhà.

Con bé đề nghị tôi nhận nuôi một đứa trẻ.

Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

Nguyệt Nguyệt lớn lên, gần như đã quên hết những ký ức lúc nhỏ.

Con bé không biết rằng đã từng có một người , đã bảo vệ nó hết sức mình.

Còn tôi, vì chuyện năm đó, đã không thể đối diện với trẻ con.

Nhưng bây giờ, có lẽ đã đến lúc tôi thử bước ra khỏi nỗi đau rồi.

Ngày tôi đến trại trẻ mồ côi, đó là một ngày rất bình thường.

Tôi bước vào, thấy vài nguyện viên trong sảnh lớn đang dỗ dành một em bé đang khóc trong tã.

Vì tò mò, tôi tiến lại gần xem thử.

Chỉ một cái , tim tôi đã đập thình thịch như trống dồn.

Mà đứa bé đó, ngay khi thấy tôi, cũng ngay lập tức ngừng khóc.

Thằng bé đưa tay về phía tôi, đôi mắt cong lên, thật tươi.

“Đứa trẻ này dường như rất có duyên với chị đó!”

Mấy nguyện viên và bảo tôi thử bế đứa bé.

Tôi nhẹ nhàng đưa tay, ôm chặt đứa bé vào lòng.

Giọt nước mắt của tôi rơi xuống, đọng lại trên vết bớt hình chiếc đèn lồng trên cổ thằng bé.

Thật tốt quá, con của mẹ.

Chào mừng con trở lại thế giới này.

Lần này, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...