Không muốn cảnh họ khóc lóc, tôi đưa ra câu hỏi thứ hai:
“Lý Hưng Thịnh, biết chuyện này từ khi nào?”
Tiếng khóc ngưng bặt, hai người vốn đang rơi nước mắt đầy mặt đồng loạt chắn trước mặt người đàn ông: “Không liên quan đến Hưng Thịnh, đều là ý của chúng tôi.”
Lý Hưng Thịnh giật giật mấy cái, cuối cùng ta cũng dám ngẩng đầu tôi.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt, ta như bị bỏng, lập tức quay đi:
“Sau khi chị mang thai, nghe cuộc chuyện giữa chị ấy và mẹ.”
Tôi thoáng ngẩn người, hóa ra ta đã biết từ lâu.
Anh ta biết rồi, biết rằng Nguyệt Nguyệt không phải bị bệnh, mà vẫn hết lần này đến lần khác đưa Nguyệt Nguyệt vào bệnh viện.
Đúng là tính kế thật lớn, dù sao khi chuyển tên trong thời gian hôn nhân, ly hôn rồi ta vẫn còn một nửa.
Dùng nửa căn nhà để đổi lấy hai đứa con của tôi, quả thật là người cha nhân từ.
“Anh cũng không muốn đâu, An Thiến. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, đã mất một đứa con, không thể mất thêm một người chị nữa.
Em là mợ của đứa trẻ, cũng là một nửa mẹ của nó, không khác biệt nhiều lắm!
An Thiến, em có thể…”
Dường như ta rất khó mở lời, câu cuối cùng vẫn lọt vào tai tất cả mọi người có mặt.
“Đứa trẻ đó đã chết rồi, có thể tha cho đứa này một mạng không? Em cũng là mẹ của nó mà.”
Thật nực .
“Anh câu này với tư cách gì? Là bố của nạn nhân, hay thân nhân của kẻ tội?”
Tấm lòng của gia đình này, đem cho chó ăn cũng đủ độc chết chó.
Tôi điện thoại, không muốn thêm gì nữa, chuẩn bị rời đi.
Lý Hưng Thịnh bước lên hai bước, chặn đường tôi:
“An Thiến, xin lỗi, hôm nay không thể để em đi.”
Không biết ta lấy từ đâu ra một cuộn dây thừng, giọng cầu khẩn:
“Qua hôm nay, chúng ta trở lại như trước không? Anh là bố của Nguyệt Nguyệt, chúng ta vẫn là một gia đình không?”
“Anh có biết không, để đứa trẻ của chị sống, Nguyệt Nguyệt sẽ trở thành một đứa ngốc!”
“Anh sẽ chăm sóc tốt cho em và Nguyệt Nguyệt... Dù là đứa ngốc, cũng không bỏ rơi hai người đâu.”
Dường như Lý Hưng Thịnh cũng biết những gì mình nực đến mức nào.
Anh ta không dám tôi, trói tôi và mẹ tôi lại, lặp đi lặp lại như tự thôi miên mình.
Thấy tôi bị khống chế, chị cả bật dậy từ dưới đất, hùng hổ lao đến muốn tát tôi:
“Tất cả là tại mày! Là mày tao mày có biết không? Nếu không có mày, sao tao có thể ly hôn!”
Lý Hưng Thịnh chặn lại, bảo vệ tôi phía sau: “Chị, chuyện này không thể trách An Thiến.”
"Mày bị nó bỏ bùa mê thuốc lú rồi!"
Nhìn hai chị em họ đấu khẩu, tôi không nhịn bật .
Tiếng không kìm chế càng lúc càng lớn.
Chị cả càng lúc càng im lặng, ta tôi, vừa ghét bỏ, vừa căm hận.
“Tôi đã dám đến đây, tất nhiên đã tính toán từ trước."
"Chị đoán thử xem, con trai chị có thể sống qua trưa nay không!”
Như để chứng thực lời tôi, đứa trẻ trong tay chị cả bỗng khóc ré lên.
Tiếng khóc ban đầu rất lớn, sau đó yếu dần.
“Mày gì! Mày đã gì!”
Chị cả phát điên vỗ lấy con mình, muốn ngăn chặn sinh mệnh đang mất đi.
Thấy không ổn, chị ta bắt đầu cầu xin tôi, tự tát mình:
“An Thiến, tôi là súc sinh, tôi không phải người! Cô tha cho con tôi đi, tôi bây giờ sẽ chết, bây giờ sẽ chết không!”
Cô ta đập đầu mạnh xuống đất, rất nhanh đã thấy máu thấm ra một mảng.
Nhưng dù ta đập đầu thế nào, tiếng khóc của đứa trẻ vẫn hoàn toàn yếu đi, cuối cùng không còn hơi thở nữa.
Bạn thấy sao?