Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 11

Không ngờ đối phương lại là một trẻ tuổi vô cùng.

Cô ấy chiếc đèn lồng trên tay tôi, lại sang con tôi, tính toán một lúc rồi mới lên tiếng, vẻ mặt đầy thương cảm:

"Con trai bị người ta tính kế số mệnh, nhận kẻ thù mẹ. Khi đầu thai lần thứ hai, nó không qua âm phủ. Sợ rằng kiếp này nó sẽ đoản mệnh, không có kiếp sau."

Trước đây khi xem những bài đăng trên vòng bè của chồng, tôi đã biết đứa trẻ đó sức khỏe không tốt, không ngờ lại đến mức ngay cả trưởng thành cũng là vấn đề.

"Tính kế số mệnh?"

"Ở phương Tây, có một loại pháp cổ truyền, dùng huyết nhục của người có quan hệ huyết thống dẫn, có thể giúp người vốn mệnh không có con sinh con."

Vừa nghe xong câu này, tất cả chúng tôi đều nghĩ đến một người —

Chị chồng của tôi.

Chị ấy kết hôn năm, sáu năm không có con, năm nay lại bất ngờ sinh ra một đứa trẻ.

Từ thời đi học, chị ta đã là người thích khoe khoang.

Thế mà lúc chị ta biết mình mang thai con trai, lại che giấu rất kỹ, quả nhiên là có vấn đề.

"Vậy tức là, đứa trẻ chị ta sinh ra là lấy trộm từ tôi…?"

Ba chữ cuối cùng, tôi rất khó khăn.

"Có thể như ."

trẻ tôi với vẻ thông cảm:

"Pháp thuật này rất độc ác. Thông thường, mang thai năm nào thì chị ta cũng sẽ mang thai vào năm đó. Nhưng hồn phách của con trai rất chống đối với chị ta, nên linh hồn của nó mới ngày càng suy yếu.

Hai đứa trẻ của , cùng một mẹ sinh ra, thần hồn liên kết với nhau. Bé trai đó dựa vào con , mới có thể chống chọi lâu như , đã là rất giỏi rồi.

Nhưng mà, hồn phách đứa trẻ này đã bị tổn thương rất nặng. Dù có chuyển sinh, nó cũng không sống lâu. Nếu tôi đoán không sai, có lẽ chị ta đã nhắm đến con rồi."

"Con tiện nhân đó quả nhiên là đồ khốn nạn! Cả nhà bọn chúng đều là lũ sài lang hổ báo, không phải người nữa rồi!"

Nghe đến đây, mẹ tôi giận đến phát điên.

Trước đây, bà vẫn nhà họ Lý đối xử với tôi không tệ, nên hay tốt cho họ.

Giờ biết tất cả những khổ đau của tôi đều do nhà đó mà ra, bà tức đến đỏ cả mắt, mắng chửi xong còn định đi xử lý cả nhà họ.

"Thế, còn cách nào cứu vãn không?"

Tôi ôm con , đặt chiếc đèn lồng lên bàn, "Kiếp này đoản mệnh, không có kiếp sau… có cách nào cứu vãn không?"

trẻ nhấc chiếc đèn lồng lên, lại nhẹ nhàng đặt xuống:

"Tất nhiên là có."

"Cách thứ nhất, là theo ý của người đó. Dùng linh hồn của con để vá lại, cái giá phải trả là từ giờ con sẽ trở thành một đứa ngốc."

Cô con nhỏ trong vòng tay tôi đậy, như thể hiểu , ánh mắt long lanh tôi.

"Còn cách khác thì sao?"

"Còn một cách nữa, đó là mang thai đứa trẻ này thêm mười tháng.

Mỗi ngày nhỏ vài giọt máu của lên đèn lồng, nhỏ liên tục mười tháng, kéo linh hồn đứa trẻ ra khỏi thân xác không nên tồn tại đó. Dù cuối cùng nó vẫn chết, nó sẽ có cơ hội bước vào vòng luân hồi."

"Tôi chọn cách thứ hai."

trẻ tôi với ánh mắt như đã đoán trước.

Con tôi lại không chịu, bé vặn vẹo người mình: "Không muốn mẹ đau, Nguyệt Nguyệt muốn bé ngốc, Nguyệt Nguyệt muốn cứu trai! Chảy máu, đau lắm. Nguyệt Nguyệt bé ngốc sẽ không đau."

Tôi ôm chặt lấy Nguyệt Nguyệt, biết rằng bé đang nhớ lại nỗi đau khi lấy máu ở bệnh viện.

Con bé còn nhỏ, mạch máu nhỏ, nhiều lần phải lấy máu ở đầu ngón tay.

Ngay cả người lớn cũng khó mà chịu nỗi đau ấy, đứa bé nhỏ xíu này lại chịu đựng mà không hé một tiếng.

"Mẹ không đau đâu."

Tôi hôn lên trán con , "Mẹ chỉ cần nhỏ mỗi lần vài giọt, không đau đâu."

Dỗ dành con bé xong, tôi quay sang trẻ: "Tôi chọn cách thứ hai, bây giờ có thể bắt đầu không?"

"Tất nhiên là có.

Nhưng tôi phải nhắc , linh hồn con người chỉ có một. Bên mạnh lên, bên kia sẽ yếu đi. Nhà chồng đã dám thế, chắc chắn họ cũng nhận ra. Nếu lỡ quên nhỏ máu, hoặc đèn lồng bị hỏng, coi như thất bại."

"Tôi sẽ không thất bại."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...