Con lại phát bệnh.
Qua tấm kính trong suốt, tôi thấy con bé không ngừng đập đầu mình vào tường.
Miệng con phát ra những tiếng lầm bầm vô nghĩa, chỉ thỉnh thoảng xen lẫn vài từ như "Anh ơi cứu em."
"Một đứa trẻ đang yên đang lành, sao lại phải chịu khổ thế chứ?"
Mẹ tôi đau lòng, lau nước mắt, rồi về cuối hành lang: "Hưng Thịnh vẫn chưa đến à?"
"Lúc chuẩn bị ra khỏi nhà, chị cả bên chồng gọi đến, chị ấy sắp sinh, mẹ chồng con và Hưng Thịnh đều qua đó chăm sóc rồi."
"Sao tự nhiên lại có thai? Trước đây có nghe thấy họ gì đâu."
Mẹ tôi lẩm bẩm vài câu theo thói quen, thấy sắc mặt tôi không tốt, liền vội vàng khuyên nhủ:
"Dù sao thì đây cũng là chuyện vui, con có khó chịu trong lòng thì cũng cố nhịn một chút. Ai bảo nhà mình nợ nhà họ Lý chứ!"
Cái mà mẹ tôi gọi là nợ nhà họ Lý, trắng ra chính là trách tôi sinh ra một đứa con bệnh tật.
Năm đó tôi sinh non ngoài ý muốn, buộc phải cắt bỏ tử cung.
Điều này định sẵn rằng cuộc đời này tôi chỉ có một đứa con là Tiểu Nguyệt.
Nhưng Tiểu Nguyệt lại mắc chứng hoang tưởng bẩm sinh.
Từ ngày biết , con bé đã luôn gọi " trai."
Lớn hơn một chút, con bé bắt đầu gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh dậy khóc lóc đều cầu xin tôi cứu trai.
Nhưng rõ ràng, con bé là con một mà, gì có trai?
Bạn thấy sao?