Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 7

"Mấy năm nay, nhà tôi ăn khấm khá nên đã chuyển ra đây."

Tống Kha rất điềm tĩnh: "Nếu không phải đêm qua Tiểu Nguyệt Lượng báo mộng, tôi cũng chẳng quay về chỗ kia."

Nhắc đến Tiểu Nguyệt Lượng, người que trên vai còn kéo nhẹ tóc , như đang đáp lại.

Ngôi nhà sang trọng khiến hai kẻ chưa từng thấy cảnh đời là tôi và bút linh đều đến ngẩn ngơ.

Phòng khách có thể trưng cả cảnh quan giả thạch để trang trí sao?

Ban công còn có thể sân gôn sao?

Khó trách Kim Tiểu Kiều mỗi lần gọi điện đều mất 20 phút để lải nhải với tôi, kể về sự tốt đẹp của dương gian!

Nhìn lại cái ổ chó tồi tàn của mình ở môn phái, thật sự là chỉ biết chua xót.

Chúng tôi nghỉ ngơi đến tận 9 giờ tối. Người que không ngồi yên nữa, tự mình trượt khỏi vai Tống Kha, kéo lấy khế thư trong túi tôi, thúc giục lên đường.

Tôi bật , để mặc bé kéo khế ước đi, cầm theo nến và tiền giấy vừa shipper giao đến, rồi cùng mọi người trở lại cầu Thảo Mạo.

Ban đêm, cầu Thảo Mạo trông khác hẳn ban ngày.

Hầm cầu tối đen trông như miệng một con quái vật không lồ đang há to, chực nuốt chửng người và xe qua lại.

Tống Kha quyến luyến thả người que lại khế thư.

Ngay khi người que nằm yên, tôi lấy hương ra, đốt cháy khế thư.

Khế ước bôi thi du, lửa không thiêu rụi .

Nhưng hơi thở của kẻ thù và nỗi sợ của Tiểu Nguyệt Lượng trên khế ước sẽ kích linh hồn mẹ bé.

Mẹ và con có mối liên kết sâu sắc, chỉ cần dì Tần còn một chút lý trí, cột trụ sẽ phát sinh biến hoá.

Loại biến hoá này, người bình thường không thể phát hiện, bút linh nhất định có thể ra.

"Đi đi, bút linh!"

Theo lệnh tôi, bút linh lao vút lên, lượn quanh các cột trụ dưới cầu với tốc độ chóng mặt.

Chỉ vài nhịp thở sau, bút linh dừng lại trước một cây cột.

"Tìm thấy rồi!"

Tôi dập tắt lửa, cầm khế ước chạy đến.

Càng đến gần, bề mặt cột trụ càng xuất hiện những vết nứt nhỏ không rõ.

Từng luồng hắc khí xoay quanh cột trụ, chậm chạp không chịu rời đi.

Tống Kha há mồm: "Đây là chuyện gì ?"

"Dì Tần lúc sống thì không ra cơm ra cháo lắm, quỷ lại khá ngưu bức!"

"Hả?"

Không để ý vẻ mặt ngơ ngác của Tống Kha, tôi triệu hồi bút linh, nhanh chóng gia cố phong ấn.

Hắc khí cảm nhận nguy hiểm, lập tức bám chặt lấy cột trụ, không cho phong ấn hạ xuống.

Gió lớn gào thét xung quanh, cây cầu phát ra những tiếng kêu vang.

Nếu tiếp tục thế này, dì Tần sớm muộn cũng sẽ lật đổ cây cầu.

"Đưa Tiểu Nguyệt Lượng lên cầu!"

Tôi quay lại quát Tống Kha: "Đến chỗ cột này, xé nát người que ra."

Liên quan đến Tiểu Nguyệt Lượng, Tống Kha ngay lập tức hành , chạy thẳng lên cầu.

Âm khí nghe thấy cái tên "Tiểu Nguyệt Lượng" lập tức trở nên đậm hơn.

"Con của tôi… Tiểu Nguyệt Lượng của tôi… tha cho con bé…"

Giọng của quỷ hồn vang lên từ cột trụ, đầy thống khổ và kìm nén: "Cứu lấy con tôi… Tôi không tìm thấy nó…"

Đó là tiếng gào thét của một người mẹ.

Dì Tần đã hoàn toàn mất trí rồi.

Lúc này khuyên bảo gì cũng vô ích, tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng tác của Tống Kha nhanh hơn một chút.

Cuối cùng, khi bút linh đã gần như xù lông lên như một cái chổi, âm khí đột nhiên ngừng tấn công.

"Tôi… tôi cảm nhận hơi thở của Tiểu Nguyệt Lượng."

Hắc khí mơ hồ xoay vòng quanh, như đang tìm kiếm gì đó.

Chỉ một lát sau, hắc khí co rút trở lại cột trụ.

Giọng mơ hồ lại vang lên: "Tiểu Nguyệt Lượng đang ở trên cầu… Phải giữ cây cầu…"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...