Nhìn khung cảnh này, hoàn toàn có thể thấy rõ sự kinh hoàng của ngày hôm đó.
Dựa theo chỉ dẫn của quẻ tượng, chúng tôi lục tìm trong căn nhà một lúc lâu, quả thật đã tìm thấy một thứ.
Đó là một tập tài liệu giấu trong khe giường.
Do thời gian quá lâu, một số trang đã dính chặt vào nhau.
Chúng tôi chỉ có thể vừa đoán vừa đọc nội dung mờ nhòe trên đó.
[Khế thư bán vợ... tự nguyện... dâng hiến cho... nhận ... năm trăm vạn... Mẫu nữ...]
Chỉ cần ra chừng đó chữ, cũng đủ biết chuyện của hai mẹ con năm xưa không phải là một tai nạn.
"Chết tiệt! Tôi đã mà, loại người đó sao mà trúng xổ số , rõ ràng là ông ta đã bán Dì Tần đi rồi!"
Tống Kha cố gắng kiềm chế cảm , nắm tay siết chặt của ta đã lên tất cả.
Suy nghĩ của tôi thì sâu xa hơn một chút.
Ngay khi thấy những chữ này, trong đầu tôi đã xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ.
Đối với những người đi lại giữa hai cõi âm dương như chúng tôi, thì đây không chỉ là một khế ước bán vợ, mà còn là một tế chỉ.
Đây là tế chỉ, dùng tuổi thọ của vợ con ở trần thế để trao đổi, rồi bán linh hồn của họ.
Thủ đoạn này thực sự quá tàn nhẫn.
"Mười năm trước, cây cầu Thảo Mạo đã xây xong chưa?"
"Chưa."
Có vẻ như không hiểu vì sao tôi đột nhiên nhắc đến cây cầu, Tống Kha ngẩn ra một lúc rồi mới trả lời:
"Trước đó, việc xây dựng cây cầu luôn bị đình trệ, thay đổi mấy đơn vị thi công mà vẫn không xong. Đơn vị cuối cùng nghe là họ đã mời một thầy phong thủy cực kỳ cao tay, lập một trận pháp gì đó để trấn áp, rồi mới xây ..."
Đôi mắt ta đột nhiên mở to: "Ý là, dì Tần bị... trấn yểm sao?"
"Đúng mà cũng không đúng."
Tôi không trả lời ngay, chỉ dẫn bút linh và Tống Kha bước ra ngoài.
Ánh nắng mùa hè đặc biệt gay gắt, khi chiếu lên người chúng tôi, tất cả đều không kìm mà rùng mình một cái.
"Đi xem cây cầu đó trước đã."
Tôi gấp gọn trang giấy điệp, cất vào túi xách, rồi : "Nếu không có gì bất ngờ, thì rất có thể họ đã dùng dì Tần sinh trụ."
Bạn thấy sao?