Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 4

Tôi và bút linh liếc mắt nhau. Không ngờ trong hoàn cảnh như , Tiểu Nguyệt Lượng vẫn còn tin tưởng chúng tôi.

"Vậy các muốn biết gì cứ hỏi tôi." Tống Kha cúi đầu, "Chỉ cần giúp ấy, muốn tôi gì cũng ."

"Vậy, trước tiên hãy về chuyện Tiểu Nguyệt Lượng, bé chết như thế nào?"

Khi nghe đến chữ "chết", người đàn ông đối diện khẽ run rẩy.

Nhưng rất nhanh, ta kiềm chế cảm và bắt đầu kể.

Tống Kha và Tiểu Nguyệt Lượng vốn coi là thanh mai trúc mã.

Cha của Tiểu Nguyệt Lượng Lượng là một kẻ cục súc, gia trưởng điển hình.

Ở ngoài thì ông ta luồn cúi, khúm núm, về nhà lại ra tay tàn nhẫn với mẹ con Tiểu Nguyệt Lượng.

Hầu như cứ hai, ba ngày, gia đình Tống Kha lại nghe tiếng khóc từ nhà đối diện.

Cuối cùng, họ không chịu nổi nữa, liền lên tiếng khuyên mẹ của Tiểu Nguyệt Lượng ly hôn.

"Nhưng Dì Tần không chịu."

Tống Kha đau khổ ôm đầu: "Bà ấy người đàn ông là trụ cột của gia đình, không muốn Tiểu Nguyệt Lượng lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn."

Nạn nhân đã như , gia đình Tống Kha cũng không biết cách nào.

Họ chỉ có thể đón Tiểu Nguyệt Lượng qua ăn cơm hoặc ngủ nhờ mỗi khi bé bị nhốt bên ngoài.

Lâu dần, ngay cả mẹ của Tiểu Nguyệt Lượng cũng thích ghé qua lúc rảnh rỗi, rằng ở bên nhà họ, bà mới cảm thấy hơi ấm của một gia đình.

Đối mặt với một người đáng thương mà ngu muội như , nhà họ Tống cũng bó tay.

Họ chỉ có thể cố gắng đối xử tốt với Tiểu Nguyệt Lượng hơn.

Nhưng đến năm Tiểu Nguyệt Lượng mười bảy tuổi, một bi kịch đã xảy ra.

Gã đàn ông cặn bã kia uống say, lại dám giở trò với Tiểu Nguyệt Lượng.

Dì Tần lần đầu lấy hết can đảm, cùng con chống cự.

Bà kéo Tiểu Nguyệt Lượng chạy xuống tầng, biến mất trong đêm mưa tăm tối.

Ngày hôm sau, *thê thỉ* của Tiểu Nguyệt Lượng tìm thấy ở cầu Thảo Mạo không xa.

Theo điều tra hiện trường, lúc đó có hai người gặp nạn.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, người còn lại biến mất, hiện trường cũng không có dấu vết di chuyển *thê thỉ*, nên vụ án chỉ có thể bị kết luận qua loa.

Kể đến đây, giọng Tống Kha nghẹn ngào.

"Tiểu Nguyệt Lượng mất rồi, gã đó cũng không chịu lo liệu hậu sự, cuối cùng vẫn là nhà tôi đứng ra lo liệu."

"Vậy cha của Tiểu Nguyệt Lượng thì sao? Ông ta cũng biến mất à?"

"Ông ta không đời nào!" Tống Kha nghiến răng nghiến lợi, "Sau đó ông ta là trúng xổ số, chê nơi này không tốt, rồi chuyển sang khu khác."

Diễn biến này thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi.

Sau một lúc suy nghĩ, tôi quyết định đến nhà Tiểu Nguyệt Lượng xem thử.

Vì đã lâu không có ai mở cửa, bút linh phải cố gắng lắm mới luồn qua khe cửa để mở khóa từ bên trong.

Trong lúc , Tống Kha đứng , mà lại có thể chấp nhận chuyện phi khoa học này với vẻ điềm nhiên đến kinh ngạc.

"Anh không sợ sao?"

"Ban đầu cũng hơi sợ, sau khi thấy Tiểu Nguyệt Lượng trong giấc mơ tối qua, tôi cảm thấy những thứ phi khoa học như thế này thật sự rất tốt."

Tống Kha với vẻ bình thản, cơ thể ta lại rất trung thực mà lùi xa tôi một bước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...