Ngoại truyện về Dì Tần.
Câu chuyện về đêm mưa ấy mãi ám ảnh tôi, từ khi trở thành quỷ sai, đêm nào tôi cũng mơ thấy nó.
Trong giấc mơ, tôi đứng giữa bốn thanh thép, phần thân dưới đã hòa vào lớp bê tông đông cứng, không thể cử .
Đối diện tôi, là con tôi, toàn thân bê bết máu.
Cô bé đã mất đi một chân.
Phía sau bé, Tần Viễn cầm dao chặt xương, chuẩn bị giáng nhát dao thứ hai.
Cơn đau trong tim tôi như muốn chết tôi.
Tôi nghe thấy tiếng mình tuyệt vọng hét lên:
"Các người đã , chỉ cần tôi vào đây, các người sẽ tha cho con tôi mà!
"Các người là một lũ lừa đảo! Trời cao ơi! Ai cứu con tôi với!
"Tần Viễn, không phải là con người! Nó là con mà! Tôi xin !"
Tôi cầu nguyện khắp trời Phật, cầu xin bất cứ điều gì có thể giúp tôi.
Nhưng chẳng có ai cả.
Không ai có thể giúp chúng tôi, không ai có thể cứu Tiểu Nguyệt Lượng của tôi.
Trong mơ, Tiểu Nguyệt Lượng như rất gần tôi, gần đến mức tôi có thể thấy rõ bé cắn môi mình đến rách toạc vì đau, gần đến mức rõ từng cơn co giật, từng giọt mồ hôi lẫn máu trên trán.
"Thả… mẹ… ra…"
Cô bé dùng cánh tay còn lại bám vào vạt áo của Tần Viễn: "Thả… mẹ… ra."
Tần Viễn thoáng dao , tay vẫn run rẩy nâng dao lên: "Con à, đừng trách ba, ba cũng không còn cách nào nữa. Kiếp sau, ba sẽ bù đắp cho con."
Tôi phát điên, hoàn toàn phát điên.
Tôi điên cuồng vùng vẫy, cơ thể bị bê tông giữ chặt, khiến mọi hành của tôi trở nên vô ích.
Trong hoảng loạn, tôi nhặt một hòn đá, dùng hết sức đập vào chỗ bê tông gắn với cơ thể mình.
Một lần rồi lại một lần.
Đau, rất đau.
Nhưng không gì có thể so sánh với nỗi đau khi thấy Tiểu Nguyệt Lượng của tôi.
Chẳng mấy chốc, chỗ đó đã trở thành một đống huyết nhục mơ hồ.
Tôi dùng tay mình moi vào, cố gắng tách khỏi những thứ giam giữ mình, dù đó là chính cơ thể tôi.
Nhưng dường như vẫn không đủ.
Cơn tuyệt vọng khiến tôi chỉ biết gầm lên một tiếng.
Vẫn không đủ.
Đá không có tác dụng, thì dùng thép.
Tôi dùng bất cứ thứ gì trong tầm tay để hỗ trợ.
"Mẹ… mẹ ơi…"
Một tiếng gọi yếu ớt vang lên trong gió, khiến tôi ngẩng đầu.
Tiểu Nguyệt Lượng, nằm bẹp như một mảnh thịt chết, lại đang cử .
Tiểu Nguyệt Lượng, đang bò về phía tôi như một con nhộng.
Dấu vết máu dài lê trên mặt đất theo sau bé.
Tôi sững sờ , mọi thứ trong tay rơi xuống đất.
Nếu đây là số phận của mẹ con chúng tôi—
Thì tôi chấp nhận. Chỉ cần đừng để con tôi phải chịu khổ nữa.
Tôi cố gắng nở một nụ , dang tay về phía Tiểu Nguyệt Lượng:
"Tiểu Nguyệt Lượng, đến với mẹ nào."
"Mẹ…"
Tiểu Nguyệt Lượng, như chỉ biết từ đó, cố hết sức bò về phía tôi.
Ngay khi chúng tôi sắp chạm vào nhau, trong bóng tối có người cất tiếng: "Lần cuối cùng rồi."
Tôi chưa kịp phản ứng, Tần Viễn đã bước nhanh đến.
Một cái đầu lăn ra bên cạnh.
Là Tiểu Nguyệt Lượng sao?
Tôi không dám chắc.
Chắc chắn không phải… chắc chắn không phải… chắc chắn không phải…
"A!!!"
Tôi nghe thấy một tiếng gầm không giống của con người.
Ồn quá!
Tôi muốn tìm nguồn gốc của âm thanh, nhận ra đó là từ chính miệng mình.
Cuối cùng, tôi nhận ra điều mà mình không muốn chấp nhận: thứ trên đất đó, là Tiểu Nguyệt Lượng của tôi.
Âm khí không thể thấy bao quanh tôi.
"Đóng trụ, đổ bê tông."
Theo lệnh của người đàn ông, trụ cầu dần thành hình.
Cơn mưa lớn từ trên trời đổ xuống, che phủ tất cả trong bóng tối.
Hình ảnh cuối cùng, người đàn ông trong bóng tối bước ra, cắt một lọn tóc từ đầu của Tiểu Nguyệt Lượng, kẹp vào khế thư:
"Mẫu nữ sinh cọc, đã thành."
Bạn thấy sao?