Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 11

Tống Kha cách tốt nhất chính là dụ con của ông ta đến căn nhà cũ để chơi.

Cô bé trông còn rất nhỏ, khuôn mặt ngây thơ: “Đây là nhà của ba lúc trước sao?”

Sau khi nhận câu trả lời khẳng định, bé reo lên một tiếng rồi bắt đầu khám khắp căn nhà.

“Có buồn lắm không?” Tống Kha trầm ngâm, “Cũng đều là con , một đứa thì bị vứt bỏ như rác rưởi, một đứa thì nâng niu như minh châu.”

Tôi không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể chuyển chủ đề: “Anh chắc chắn ông ta sẽ đến chứ?”

Nếu suy đoán của tôi là đúng, thì người đó có lẽ coi nơi này như địa ngục, tránh còn không kịp.

“Ông ta sẽ đến.”

Tống Kha chắc nịch.

Thực tế, ông ta đến rất nhanh.

Không giống như tôi tưởng tượng về một một gã đàn ông nghiện rượu và bạo hành, người này thoạt lại có vẻ nho nhã.

Ông ta chạy đến, thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm trán, chân run rẩy. Chỉ đến khi thấy bé đang vui vẻ chơi trong nhà, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Các người muốn gì?” Ông ta lau mồ hôi, “Chỉ cần các người đừng Tiểu Thái Dương, tôi sẽ đưa cho các người mọi thứ các người cần.”

Tiểu Thái Dương?

Tôi nghiêng đầu bé.

Một bé lớn lên trong sự thương bảo bọc, quả thật sẽ mang nụ rạng rỡ như ánh mặt trời.

Hoàn toàn không giống với Tiểu Nguyệt Lượng phải ngâm mình trong dòng nước đen ngòm tối qua.

“Tôi chỉ muốn biết, Tiểu Nguyệt Lượng có phải do ông không?”

Nghe câu hỏi đó, cả người người đàn ông run lên một cái.

Ông ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng tự trấn tĩnh:

“Tôi, tôi không biết các người đang gì…”

“Đệch mợ!”

Tống Kha đột ngột đứng dậy, đá đổ chiếc ghế.

Tiếng lớn bé sợ hãi khóc òa lên.

Tống Kha nắm lấy tay bé, kéo thẳng đến cửa sổ: “Tần Viễn, ông nghĩ cho kỹ rồi hẵng . Tôi không có nhiều kiên nhẫn như đâu.”

“Tôi , tôi ! Đừng con bé sợ!”

Người đàn ông hoảng loạn bò đến trước mặt Tống Kha, cầu xin: “Đừng con bé sợ, tôi hết, tôi hết.”

“Là tôi .”

“Ông thế nào?”

Người đàn ông mở miệng, lại cầu xin Tống Kha: “Tiểu Thái Dương còn nhỏ, chuyện này đừng để con bé nghe thấy không?”

Tống Kha không đậy, chỉ chằm chằm vào ông ta, ánh mắt lạnh lùng.

Sau một lúc, người đàn ông không chịu nổi, đành tránh ánh mắt Tống Kha.

“Là... dao chặt xương."

"Tôi với người phụ nữ đó rằng muốn uống canh sườn, bảo bà ta mua sườn và một con dao chặt xương.

"Ông chủ Trần , nếu muốn hiệu quả của việc dựng cọc tốt, cần oán khí lớn, phải chặt nát Tiểu Nguyệt Lượng ngay trước mặt người phụ nữ đó."

“Tôi vốn dĩ, tôi vốn không muốn … các người tin tôi đi, lúc đầu tôi thật sự không muốn mà.”

Những lời của ông ta khiến khuôn mặt Tống Kha thoáng hiện lên sự trống rỗng.

Quả nhiên là thế.

Oán khí của dì Tần lớn như , không chỉ vì con bị sát tàn nhẫn.

Điều quan trọng hơn cả, kẻ sát con , chính là chồng bà, là cha của Tiểu Nguyệt Lượng.

Khoảnh khắc đó, dì Tần đã nghĩ gì?

Là trách bản thân không trốn chạy sớm hơn, hay là đau lòng cho nỗi đau mà con phải chịu đựng?

Có lẽ đến lúc chết, bà ấy vẫn không thể hiểu tại sao con dao chính mình mua về lại trở thành hung khí con mình.

“Tôi thật sự không muốn đâu… tôi nợ quá nhiều tiền… tôi thật sự không còn cách nào khác.

“Nhóm người đó , vợ và con tôi có mệnh cách rất tốt, có thể giúp ông chủ của họ phát tài. Bọn họ bảo chỉ cần tôi , không những xóa sạch nợ cờ bạc, mà còn cho thêm ba trăm vạn!"

“Là ba trăm vạn đấy!"

“Cô nghĩ tôi muốn thế sao? Tôi nuôi họ bao lâu chứ, ngay cả nuôi một con chó cũng có cảm. Nhưng tôi không có cách nào cả, nợ cờ bạc nhiều như thế, nếu không trả , tôi sẽ phải chết.”

Trong tiếng khóc rống của người đàn ông, sự thật của đêm đó cuối cùng cũng phơi bày trước mặt mọi người.

Một con bạc mù quáng, một đôi mẹ con yếu ớt như cừu non, và một nhóm kẻ săn mồi ác độc.

Mưa bão che giấu tội ác của họ, giúp họ trốn tránh nhiều năm, vẫn không thể thay đổi sự thật.

Hắn đến cuối, cúi đầu lạy Tống Kha: “Tôi cầu xin cậu, chuyện này cho qua đi không? Họ đã chết lâu thế rồi, chuyện này cho qua không?”

“Không thể qua .”

Tống Kha nhấn nút dừng ghi âm, buông bé đang giãy giụa ra, giọng nhẹ nhàng: “Chỉ cần tôi còn sống, chuyện này mãi mãi không thể cho qua .”

Anh ta hung dữ , khi thấy người đàn ông cẩn thận ôm lấy bé, mắt ta lại đỏ hoe:

“Tiểu Nguyệt Lượng chưa bao giờ thương như .”

“Lòng thương của kẻ cặn bã cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp.”

Tôi lấy ra tờ khế ước, ép ông ta điểm chỉ lên, rồi giục Tống Kha:

“Mau lên, không còn nhiều thời gian, chúng ta còn phải đi tìm con sư tử kia nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...