Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 10

Sư tỷ đến rất nhanh.

Ban đêm âm khí nặng, có thể che lấp hung khí của tà vật.

Chỉ khi gà gáy ba lần, lúc âm dương giao hòa, mới có thể bắt hung khí ấy và đoán xem đó là thứ gì.

Trời vừa hửng sáng, ba người chúng tôi đã bị sư tỷ kéo đến cầu Thảo Mạo.

Lúc này, dòng âm thuỷ đã gần biến mất.

Sư tỷ múc một vốc nước, bấm đốt ngón tay tính toán một hồi, rồi hỏi xin tôi tờ khế thư.

Ngay khi khế thư chạm vào nước, một ảo ảnh hiện ra, là hình ảnh một con sư tử đá.

Con sư tử đá này trông trang nghiêm, uy nghi, đôi mắt lại đỏ rực đến đáng sợ.

"Con sư tử này sao lại kỳ quái ?"

"Không phải kỳ lạ, mà là bị người ta dùng oán khí để điểm nhãn. Nó đang nổi giận."

Sư tỷ ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào cây cột phong ấn dì Tần, muốn gì đó rồi lại thôi: "Chuyện này hữu duyên với em, chi bằng em nghĩ thêm về đầu mối của sự gặp gỡ này đi."

"Hả?"

Sư tỷ không để ý đến câu hỏi của tôi.

Cô ấy đưa tôi tờ giấy mà lần trước tôi để lại.

Mở giấy ra, trên đó có một chữ "Mang" viết xiêu vẹo.

Tôi nhớ lại lời sư tỷ từng .

Cỏ tượng trưng cho sự sống, khi kết hợp với chữ "vong" sẽ tạo thành chữ "mang", là hình thái của người bảo vệ.

Nhưng nếu đi ngược lại.

Nhìn chữ "vong" trước, rồi đến chữ "cỏ", thì đó là người chết bị chặt đứt sinh cơ... người chết bị chính người bảo vệ chặm đứt sinh cơ.

Nghĩ đến khả năng đó, cả người tôi nổi da gà.

Sự việc xoay quanh một hồi, cuối cùng lại quay về gã cha cặn bã của Tiểu Nguyệt Lượng.

Ông ta giống như mảnh ghép còn thiếu của bức tranh, thì có vẻ không quan trọng, thiếu mảnh đó, những suy đoán của tôi luôn có gì đó chưa trọn vẹn.

"Sợ rằng chúng ta vẫn phải gặp tên cầm thú đó thôi."

Tôi Tống Kha: "Anh biết cách nào nhanh nhất để moi thông tin chúng ta cần từ một kẻ cặn bã không?"

Tống Kha im lặng một lát, khóe miệng kéo lên một nụ : "Người khác thì tôi không biết, người mà đang nghĩ đến, tôi biết rất rõ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...