Tôi không phải Sương Sương, tôi là Trần Long.
Tôi muốn hét lên với bà, cổ họng lại không phát ra một lời nào.
Tôi sợ.
Sợ em phải chết thay tôi.
Tôi cố rất nhiều chuyện xấu, mong người phụ nữ ấy phát hiện điều gì bất thường.
Bà rất giận, tôi thấy bà trốn trong phòng khóc.
Nhưng bà không nghi ngờ tôi, cũng không bỏ rơi tôi.
Cuối cùng, tôi tuyệt vọng.
Tôi mở cửa sổ ban công, nhảy xuống.
Và rồi, bị một cây bút nâng lên.
"Ồ, âm đức! Âm Thập Tam, có việc rồi."
Cây bút ấy biết .
Nhưng tôi không có thời gian để kinh ngạc.
Tôi người phụ nữ cầm lá cờ phiến trong tay, vừa khóc vừa .
"Tìm quỷ, hỏi quỷ, cứu quỷ."
Cuối cùng tôi cũng biết thế nào để cứu em .
Bạn thấy sao?