Tôi ôm chặt con trong lòng, không chạy theo chị dâu mà cầu xin Âm đại sư đưa chúng tôi trở về nhà.
Bố mẹ và chị tôi đã đợi sẵn ở sân bay.
Nhìn thấy chúng tôi toàn thân lấm lem, cả nhà đều rưng rưng nước mắt.
"Lũ súc sinh đó."
Họ hiếm khi chửi mắng, nên vốn từ chửi bới của họ nghèo nàn đến đáng thương.
Dẫu sao đây cũng không phải thành phố của mình, trong lòng chúng tôi vẫn cảm thấy bất an.
Sau khi lại chứng minh nhân dân, chúng tôi lên chuyến bay gần nhất trở về nhà bố mẹ.
Trở lại môi trường quen thuộc, cảm giác an toàn khiến chúng tôi thả lỏng tinh thần.
Chúng tôi ngủ một giấc ngon lành suốt một ngày một đêm, cho đến khi tôi nhận cuộc gọi từ Âm đại sư.
"Tiểu Long và mẹ nó đều đã chết."
Tôi liếm môi.
"Nếu tối đó không cứu con tôi, thì người chết chính là tôi và Sương Sương."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Như chợt nhớ ra điều gì, tôi : "Đại sư, lần này chi phí là bao nhiêu, cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền qua."
"Không cần đâu."
Giọng của thiếu nữ vẫn bình thản như lần đầu gặp: "Âm Quẻ Môn chúng tôi không ăn với người sống, chỉ vì muốn giúp người chết toại nguyện."
Cuộc gọi kết thúc.
Nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế như trước.
Người chết...
Trong sự việc này, chỉ có một người chết...
Là đứa trẻ đó sao?
Nghĩ đến gương mặt luôn mang nụ trong ký ức, tôi mím môi, trước mắt trở nên nhòe đi.
Xin lỗi, thím không thể mẹ của con.
Xin lỗi, thím đã có con của riêng mình.
Nhưng tôi nghĩ, có lẽ nó cũng không muốn bất kỳ ai mẹ của mình đâu.
Bạn thấy sao?