"Thành công rồi."
Cùng lúc với giọng của Âm đại sư, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên: "Mẹ..."
Tôi ngẩn người đứa con từ từ ngồi dậy: "Sương Sương?"
Con bé ngơ ngác tôi, khóe mắt vẫn còn vương nước: "Mẹ?"
"Ôi trời!"
Tôi lao đến, ôm lấy con . Nỗi sợ hãi dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng có thể trút ra.
"Buông con tôi ra!"
Một bóng người lao đến.
Là chị dâu.
Chị ta trông vô cùng thảm , trán và tay chân còn dính máu.
Chị ta giằng lấy sợi chỉ đỏ, rồi hất đổ cơm và đồ cúng xuống đất.
"Không ai phép con tôi!"
Làm xong, chị lại lao về phía tôi: "Tiểu Long, Tiểu Long, con là Tiểu Long đúng không!"
Sương Sương sợ hãi ôm chặt lấy cổ tôi: "Mẹ ơi, thím đáng sợ quá!"
"Ta không phải thím! Tiểu Long, đi, ta là mẹ của con mà!"
Tôi bảo vệ con , trốn ra sau lưng Âm đại sư.
Trong bóng tối, Âm đại sư dường như liếc tôi.
"Cô muốn con trai , ngay cả một miếng cơm cuối cùng cũng không ăn sao?"
Một câu của Âm đại sư khiến chị dâu sững lại tại chỗ.
Chị ngây ngốc nén nhang đang cháy trên mộ.
Nén nhang kia cháy rất chậm, làn khói bốc lên khẽ đung đưa, trông như đang sợ hãi.
"...Không nên như , Tiểu Long của tôi, không nên như ."
Chị dâu ngồi phịch xuống đất, ánh mắt đầy tuyệt vọng: "Người đáng chết không phải là Tiểu Long."
"Người chết chính là Tiểu Long."
Tôi liếc Âm đại sư, không biết tại sao, cảm giác câu này của ấy mang theo sự giận dữ.
"Rõ ràng nó có thể sống thêm một hai năm, chỉ vì , ngay cả thời gian cuối cùng đó nó cũng không giữ ."
"Tiểu Long của tôi phải sống thật lâu, một hai năm sao đủ! Làm sao đủ!"
Chị dâu trợn mắt: "Tôi biết, các người đều nghĩ tôi là kẻ điên. Nhưng nếu các người đổi vị trí với tôi, chưa chắc các người đã không điên hơn tôi!"
Tôi ôm chặt con , không biết phải gì.
Nếu là tôi...
Tôi cũng không biết liệu mình có đưa ra quyết định giống chị dâu hay không.
"Vậy nên, điên đến mức chôn sống chính con trai mình?"
"Con trai tôi vẫn ổn mà! Người bị chôn rõ ràng là..."
Giọng chị dâu đột ngột dừng lại.
Tim tôi cũng thót lên.
Phải rồi. Nếu tôi không gọi hồn của con về, thì người bị chôn sống chính là Sương Sương.
"A!!!"
Chị dâu như nhận ra điều gì đó, giống như một con sư tử mẹ mất con, lao vào bóng tối tuyệt vọng.
Bạn thấy sao?