Tôi cảm thấy trong miệng mình dường như sắp cắn ra mùi máu.
"Dựa vào đâu chứ?"
"Chị không sợ báo ứng sao?"
"Tôi đã nhận báo ứng rồi!"
Người phụ nữ hét lên: "Tôi không còn nghe ai gọi tôi là 'mẹ' nữa, báo ứng đó còn chưa đủ sao?"
"Cô cũng là một người mẹ, cũng biết điều đó đau đớn thế nào! Như thế vẫn chưa đủ sao!"
"Chưa đủ!"
Giọng tôi run rẩy, tay tôi cũng run:
"Chị không thể thế với con tôi, chị dựa vào đâu mà thế với con tôi!"
"Chỉ dựa vào việc nếu không có Tiểu Long, con đã không thể chào đời!"
Chị dâu cũng lớn tiếng: "Mạng sống của nó vốn là do con trai tôi cho! Cô hãy coi như trả lại cho con tôi đi!"
"Nói bậy!"
Đứa trẻ này rõ ràng là tôi đã mang thai bảy tháng, dùng mạng mình mà sinh ra.
Sao lại thành mạng của Trần Long chứ?
Cả hai chúng tôi nhau, đều thấy sự quyết tâm trong mắt đối phương.
Chúng tôi đều biết, đây là một ngõ cụt.
Không ai chịu từ bỏ con của mình.
Tôi ra lời cay độc: "Nếu con tôi không còn, tôi sẽ cùng thi thể của nó chết chung, để các người giỏ trúc múc nước, tay trắng mà về!"
"Cô sẽ không như thế."
Đồng hồ phía sau vang lên tiếng chuông báo mười hai giờ.
Chị ta tôi với ánh mắt thương , đặt đứa trẻ vào tay tôi.
Mềm mại, ấm áp.
"Khi nó mở mắt, gọi là mẹ, sẽ không nỡ lòng đâu."
Tôi ôm chặt lấy đứa trẻ trong lòng, cuối cùng cũng không thể kìm nước mắt nữa.
"Nếu chị như , tôi sẽ tự tay Tiểu Long."
Tôi áp mặt vào cơ thể nhỏ bé ấy, khẽ thì thầm: "Tôi thề, nếu chị con tôi, tôi thực sự sẽ nó."
Chị dâu .
"Cô không dám đâu. Cô xem, còn không nỡ đánh thức nó mà.
"Cô nhận thua đi, đó là bản tính của phụ nữ chúng ta."
Trong giọng chị có sự quả quyết, mang theo sự thương của kẻ chiến thắng dành cho kẻ thất bại.
"Đến khi trời sáng, hãy đưa 'con của ' rời khỏi đây."
Ngay lúc đó, chuông điện thoại reo lên.
Đầu dây bên kia, là giọng của Trần Phục: "Chị dâu! Mộ của Trần Long bị đào lên rồi."
Bạn thấy sao?