Khi tôi tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện.
Căn phòng bệnh trống trải, chỉ có một tóc dài đen nhánh ngồi bên cửa sổ.
Cô ấy đang cầm một cây bút lông, thỉnh thoảng viết lên không trung những nét vô hình.
"Âm đại sư?"
Tôi ấy, cố nhếch khóe miệng: "Tôi biết đất Âm Sơn là gì rồi."
Đất chôn người, mộ như núi, đất lấy từ trên núi xuống chẳng phải chính là đất Âm Sơn sao?
Tôi giơ tay lên, thấy trong kẽ móng tay mình còn dính lớp bùn màu đen, âm thầm trách bản thân ngu ngốc.
Đại sư đã nhắc tôi từ trước, tại sao tôi không nhận ra sớm hơn?
"Vậy có biết ai là kẻ đổi mệnh không?"
Cô không thay đổi sắc mặt, chỉ lặng lẽ tôi.
"Trước khi ngất đi, tôi đã kịp thấy, trên ngôi mộ đó là ảnh của bố chồng tôi.
Nhưng mẹ chồng tôi đâu có cảm sâu đậm gì với ông ấy.
"Bà ấy là một người ích kỷ… nếu phải vì một ai đó mà bà ấy sẵn lòng sắp đặt bao nhiêu chuyện như , thì chỉ có thể là đứa con của cả nhà chồng tôi."
Điều này trùng khớp với câu: "Hiếu tử hiền tôn thay cha mẹ."
"Đứa trẻ đó cầm tinh con chuột...
'Rồng trong đất, chuột trong nước, đổi lấy con cháu phúc mãn đường.'
Tôi lặp lại câu ấy hai lần, bỗng chợt hiểu ra.
Rồng vốn sống trong nước, còn chuột mới sống trong đất.
Chính vì sự hoán đổi này mà mới xuất hiện nghịch lý "rồng trong đất, chuột trong nước."
"Cô biết rõ, tại sao không trực tiếp cho tôi?"
Tôi biết không nên, trong lòng vẫn trào lên cảm giác hận ý.
Người phụ nữ không biểu lộ cảm : "Tôi chỉ chịu trách nhiệm với người ủy thác của tôi."
"Tôi cũng có thể ủy thác ! Tôi có thể trả tiền! Tôi đã tôi có rất nhiều tiền!"
Người phụ nữ mỉm , cây bút lông trong tay chạm vào giữa chân mày tôi:
"Cô Dư, nếu tôi là , tôi tuyệt đối sẽ không ở đây tranh cãi những chuyện nhỏ nhặt vô nghĩa này."
"Cô không thấy kỳ lạ sao, tại sao không có một người thân nào đến chăm sóc ?"
"Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian, giờ đây chỉ còn lại hai ngày.
Quan trọng nhất là: , đã 'đánh rắn cỏ' rồi."
Bạn thấy sao?