Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 14

Khi về đến nhà, trong nhà chỉ còn lại ông Trần mù.

Ông ấy thấy tôi cõng bà nội về cũng không tỏ ra quá bất ngờ.

Thấy tôi mặt mũi hoảng hốt, ông còn nhắc tôi đem bà nội giấu dưới gầm giường.

"Bố mẹ con đã đưa chị và em con về thị trấn rồi."

Ông Trần mù điều này với giọng điệu pha chút ý : "Giới trẻ các con gọi hành này là gì nhỉ? Ngốc điên à?"

Tôi ông Trần mù với ánh mắt đầy cảnh giác, không biết nên phản ứng thế nào.

"Đừng nghiêm trọng thế chứ."

Thấy tôi không gì, ông lại càng hứng thú:

"Bây giờ tâm trạng lão mù ta đang tốt, con hỏi gì ta cũng trả lời."

Tôi mím môi, không cưỡng lại sự cám dỗ: "Ông có biết thứ tối qua đến là gì không?"

"Không phải là lão súc sinh ông nội con thì còn ai vào đây!"

Ông lão mù đáp lại, còn hỏi ngược lại tôi: "Chẳng lẽ con thực sự nghĩ đó là bà nội con à?"

Tôi quay đầu đi, ngại ngùng không dám rằng đúng là mình đã nghĩ như .

Lão mù không thấy, cũng chẳng bận tâm đến tác nhỏ của tôi.

Tôi tiếp tục hỏi: "Ông với ông nội tôi có thù sao?"

Ông lão mù: "Cũng xem là ."

"Ồ."

Nghe xong câu này, tôi không hỏi thêm nữa.

Dù là vì lý do gì, chỉ cần biết rằng ông Trần mù sẽ không tha cho ông nội tôi và sẽ không bà nội là đủ.

"Chỉ 'ồ' thôi à?"

Ông lão mù quay đầu về phía tôi, có vẻ không tin nổi: "Con không muốn hỏi gì thêm à?"

Tôi lắc đầu.

Rồi nhớ ra ông không thấy, tôi thêm: "Không cần hỏi nữa."

Ông Trần mù nâng giọng: "Thật sự không hỏi nữa à?"

"…Nếu ông thực sự muốn , tôi cũng sẽ nghe."

Ông Trần mù: …

"Đúng là ranh ma.

"Y hệt bà nội con hồi nhỏ."

Câu sau ông rất nhỏ, tôi nghe không rõ.

Ông cũng không thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ về phía cửa, giọng mơ hồ: "Chờ đi, qua đêm nay là xong."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...