Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 12

"Ông Trần mù, không, phải gọi là Trần đại sư, ông nhất định không thể thấy chết mà không cứu!"

bố mẹ tôi bắt đầu cuống quýt.

"Cứu thì chắc chắn là tôi sẽ cứu."

Ông Trần mù thở dài: "Tôi với nhà các người cũng coi như là có chút huyết thống, nếu quỷ khôi thực sự xuất thế, tôi cũng không tránh khỏi cái chết."

Nghe , sắc mặt mẹ tôi mới dễ coi hơn một chút.

Nhưng rất nhanh, câu tiếp theo của ông Trần mù lại khiến sắc mặt cả nhà trở nên khó coi.

"Hoa Nhi, ta hỏi con một chuyện, con không lừa ông lão mù này."

"Cái chuông hôm qua, con có thực sự buộc lên người bà nội con không? Còn có sợi dây đỏ, con có trói vào chân bà không?"

Tim tôi đập loạn lên, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của bố mẹ tới, tôi liếm môi, rồi khẳng định:

"Con đã hết rồi."

"Ý ta là, có đúng như lời ta dặn không. Con biết rõ phải trả lời có hay không."

Tôi nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: "…Có."

"Mày dối!"

Mẹ tôi lao tới, tát tôi một cái:

"Đồ mất dạy này chắc chắn mày đang dối! Lão nương tốt xấu gì cũng đã nuôi mày mấy năm trời, mày gì tao còn không biết sao? Mày tuyệt đối đang dối!"

"Mày đã gì với mấy thứ đó hả?"

"Mày có phải muốn chết cả nhà này không?"

"Con không có."

Tôi cắn răng không chịu nhận.

Trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất là bảo vệ bà nội.

Ngoài tôi ra, ai cũng muốn bà nội.

Không chỉ người nhà, mà cả ông Trần mù vừa xuất hiện này, đều không muốn bà nội yên ổn.

Ông Trần mù lạnh lùng tôi bị mẹ đánh gần chết, rồi mới dùng gậy ngăn bà lại:

"Được rồi, dừng lại đi, lát nữa còn phải để nó đi trói lại lần nữa."

Lúc này mẹ tôi mới chịu buông tay.

Sau cơn bùng nổ, bà ta dường như đã lấy lại chút tinh thần:

"Lát nữa mày đi, cầm điện thoại của bố mày theo, tao xem mày thế nào."

"Không , lỡ nó báo cảnh sát hoặc bỏ trốn thì sao?"

Bố tôi phản đối.

"Thế thì sao? Con bé này quá nhiều mưu mẹo, không tận mắt thấy, tôi không yên tâm."

"Nhà mình chẳng phải có camera giám sát có kết nối mạng sao? Lát nữa để nó mang camera theo, chúng ta có thể giám sát trên điện thoại."

Hai người thản nhiên bàn bạc ngay trước mặt tôi, chẳng màng đến cảm nhận của tôi.

Ông Trần mù họ bàn bạc xong, mới lấy từ trong túi đeo bên hông ra một cái chuông và sợi dây đỏ giống hệt hôm qua.

Tôi dứt khoát nhận lấy.

Không phải vì tôi sợ.

Mà là tôi muốn tự mình xem, sinh vật có sợi dây đỏ trên chân tối hôm qua có phải là bà nội tôi hay không.

Nếu không nhận, chắc chắn cả nhà sẽ không để tôi bước ra khỏi cửa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...