Xe hoà vào dòng xe cộ, đưa tôi về gara.
Chờ thang máy, tôi để tâm trí mình trôi đi.
Tôi luôn cảm giác mẹ đang giấu tôi điều gì đó.
Cảm giác như có một mảnh ghép còn thiếu trong lòng khiến tôi bất an.
Tựa như tôi đã quên mất điều gì rất quan trọng.
Một cảm lạ lẫm cứ quay cuồng trong tâm trí tôi.
Tôi có linh cảm rằng, chỉ cần nhớ ra điều đã quên, tất cả câu trả lời sẽ sáng tỏ.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, tôi chợt cảm thấy chân mình bị siết chặt. Nhìn xuống, tôi thấy một con mèo đen đang ôm chặt lấy ống quần mình.
Đây có phải là "mèo chặn đường" mà người ta hay trên mạng không?
Nhưng nó tìm nhầm người rồi, tôi bị dị ứng lông mèo, không thể nuôi mèo .
Tôi cúi xuống, cố kéo cái cục bông nhỏ này ra.
Nhưng ngay sau đó, cục bông nhỏ lại bám chặt lấy, kêu khe khẽ không chịu đi.
Một lần, hai lần, ba lần, tôi bắt đầu dao .
Sau vài lần bị đẩy ra, mèo đen ngồi xuống, nghiêng đầu tôi.
Có lẽ nó hiểu tôi sẽ không nhận nuôi nó.
Trong lòng tôi có chút tiếc nuối không nên lời.
Đúng lúc tôi định rời đi, một giọng nam khàn vang lên bên tai.
"Sao thế lão muội? Bạch gia ta đã xuống nước như thế rồi, còn cứng đầu không chịu à?"
Mèo... Con mèo này đang chuyện sao?
Tôi cảm thấy chân mình bắt đầu run.
Giữa ban ngày ban mặt, sao lại gặp phải chuyện này?
Mấy thứ này giờ ngang ngược đến thế sao?
"Cô run rẩy cái gì? Vừa nãy kéo tôi chẳng phải mạnh tay lắm sao?"
Mèo đen sát lại chân tôi, cái đuôi nhẹ nhàng quấn lấy.
Lạnh ngắt.
"Đẩy tôi đi đi! Đẩy nữa đi!"
Thấy tôi không nhúc nhích, giọng càng đắc ý: "Đẩy thêm cái nữa xem nào!"
Rõ ràng là chuyện rất đáng sợ, tôi lại buột miệng: "Đẩy thì sao?"
"Trời đất ơi, giỏi quá rồi đấy!"
Giọng nam trở nên bực bội.
Cục bông đen bám lấy chân tôi, nhanh như chớp leo lên vai tôi rồi ngồi vững: "Bạch gia đến cứu cái mạng chó của , mà lại đối xử như thế với tôi đấy à? Bạch gia đây cho một ân huệ, lại đá tôi xuống rãnh?"
Không biết có phải vì lời bông nãy giờ hay không, sự sợ hãi trong tôi dần tan biến.
Mèo biết thì có thể xấu xa đến mức nào chứ?
Cảm nhận lông mềm mại quét qua quét lại trên mặt, kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy khó chịu.
Có lẽ vì nó là mèo tinh, nên không dị ứng.
Tôi cục bông đen, lòng bàn tay hơi ngứa ngáy.
Cái đuôi trơn mượt thế này, không biết sờ sẽ cảm giác thế nào nhỉ.
Vừa nghĩ, tôi vừa phụ họa lời của cục bông: "Cảm ơn Miêu thần đại nhân đã cứu mạng chó này của tôi."
Dù tôi chẳng biết mình cứu ở đâu.
"Biết là tốt!"
Cục bông đen đầy tự hào: "Cô có biết tôi đã mất bao công sức, đánh nhau bao nhiêu trận để cứu không? Chẳng biết Bạch gia bớt lo chút nào."
"Ví dụ?"
"Ví dụ số tiền đã tiêu!"
Giọng của cục bông đen trở nên thấp và nghiêm túc: "Cô có biết, tiêu tiền của Minh Miêu, sẽ phải trả giá bằng mạng sống không?"
Tôi chết sững.
Minh hôn thì tôi từng nghe qua rồi, Minh Miêu là gì?
Thấy tôi ngơ ngác, cục bông lại dùng đuôi quất tôi một cái: "Cô nghĩ xem, gần đây có khoản thu lớn nào không."
Tôi lắc đầu.
Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, mỗi tháng nhiều lắm cũng kiếm 1 vạn, thì có thể có khoản nào... Không đúng.
Tôi đột ngột quay đầu, đối diện với đôi mắt xanh của nó.
Mấy ngày trước, mẹ tôi trúng một khoản lớn từ xổ số, mua cho tôi mấy căn nhà và rất nhiều đồ xa xỉ.
Chẳng lẽ, cục mèo đen này tìm nhầm người rồi?
Bạn thấy sao?