Bác thấy tôi không đáp lại, chỉ thở dài từng tiếng bên cạnh.
Bác cầm điện thoại, lách cách gõ phím, trông như đang nhắn tin với ai đó.
Đợi đến khi vết thương trên đầu tôi xử lý xong, bác mới cất điện thoại, gương mặt có phần nhẹ nhõm hơn.
"Vừa rồi mẹ cháu nhắn cho bác, bà ấy quá , nhờ bác thay mặt xin lỗi cháu.
"Bà ấy bảo sẽ ở lại chăm cháu, còn cháu thì về nhà nghỉ ngơi đi."
Tôi gật đầu, trên mặt nặn ra chút nụ : "Anh cháu không sao là tốt rồi."
Thật ra tôi cũng muốn về nhà.
Không phải vì mệt, mà vì tôi bị hành của mẹ cho hoảng sợ, nhất thời không dám gặp bà ấy.
Bác không nhận ra tâm trạng của tôi, dẫn tôi ra bãi đỗ xe.
Suốt đường đi, điện thoại của bác cứ reo liên tục, sắc mặt của bác càng lúc càng khó coi.
Đến khi tôi chuẩn bị lái xe rời đi, bác bất ngờ thò đầu vào cửa sổ xe: "Sở Sở này, mấy ngày tới cháu đừng qua đây nữa."
"Hả?"
"Cháu cũng biết đấy, mẹ cháu không thích trai cháu. Anh cháu sức khỏe không tốt, không biết khi nào sẽ… mất. Mẹ cháu sợ cháu dính phải vận xui của ."
Tôi mở to mắt, không dám tin bác.
Trên mặt bác cũng có chút ngượng ngùng: "Đó là lời mẹ cháu ."
"Sao mẹ cháu có thể như chứ?!"
Dù biết mẹ không thương , những lời như , thật sự quá đáng.
Tôi tháo dây an toàn, định đi tìm mẹ để hỏi rõ ràng.
"Này này, thôi, mẹ cháu tối về sẽ giải thích với cháu."
Bác vội thúc tôi đi: "Cháu về trước đi. Bác sẽ qua thăm cháu, có gì bác sẽ nhắn tin cho cháu."
Nói xong, bác vội vã rời đi.
Nhìn bóng lưng bác, tôi im lặng vài giây, cuối cùng vẫn khởi xe.
Bạn thấy sao?