Khi tôi lớn lên, thi đỗ đại học, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ngôi nhà này.
Tôi cầm số tiền mình đã giấu kín, dúi vào tay , bảo hãy rời đi.
Tôi biết, chỉ khi rời khỏi ngôi nhà này, mới có thể sống như một con người.
Anh xoa đầu tôi, gương mặt gầy gò nở nụ dịu dàng: "Em ngoan."
Nhưng ngay chiều hôm đó, mẹ tôi đã phát hiện điều gì đó không ổn.
Bà lục lọi trong phòng và tìm thấy số tiền tôi đưa. Bà điên cuồng đánh .
"Mày đúng là tay chân mềm yếu! Mày lấy đâu ra nhiều tiền thế, có phải ăn cắp của em mày không?!"
Tôi ôm chặt chân mẹ, sợ hãi khóc òa: "Mẹ, số tiền đó là con đưa cho ! Thật sự không phải lấy trộm đâu. Mẹ đừng đánh , tất cả đều là lỗi của con. Con chỉ thương , con muốn đối xử tốt với , con thích nhất!"
"Con thích nhất, mẹ thì sao?"
Mẹ tức đến mức bật khóc, đột nhiên giật lấy giấy báo nhập học trong tay và xé tan thành từng mảnh.
"Mày đừng nghĩ đến chuyện đi đâu hết, ở nhà với em mày!"
Đó là lần đầu tiên tôi phản kháng mẹ.
Anh gọi bác, gọi trưởng thôn đến, rồi quỳ trước mặt mẹ, từng lần từng lần thề: "Mẹ, cho con đi đi. Con đi học đại học, sau này con sẽ kiếm tiền thật nhiều để cho em tiêu."
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, kiên quyết không chịu nhượng bộ: "Sau này chỉ là chuyện hão huyền. Tao chỉ biết em mày học hành không ra gì, mày phải ở nhà dạy nó."
Bác tức giận đến nghiến răng, kéo đứng dậy.
Nhưng vẫn không đậy, chỉ khẩn thiết mẹ.
Tôi trốn sau cánh cửa, sợ đến mức run rẩy toàn thân.
Tôi không hiểu, điểm số của tôi rất tốt, tại sao mẹ lại không tốt.
Tôi cũng không hiểu, tại sao mẹ nhất quyết không để đi.
Nhưng tôi biết, tôi phải giúp .
Tôi bước ra từ sau cánh cửa, giọng run run vì khóc, lao vào lòng mẹ: "Mẹ, mẹ để đi đi, con thấy là con khó chịu."
"Sao lại khó chịu? Không phải con thích nhất sao? Mẹ giữ lại bên con không tốt à?"
Mẹ sốt ruột: "Hay là nó bắt nạt con?"
"Không, chỉ là con ghét thôi."
"Nếu thì mẹ để nó cút."
Chuyện mà bao nhiêu người không , tôi lúc đó chỉ là một đứa trẻ, lại chỉ cần vài câu là xong.
Tôi không dám quay đầu biểu cảm của , chỉ cảm thấy ánh mắt phía sau đầy bi thương.
Anh không gì sai cả.
Nhưng trong mắt mẹ, việc sống đã là một cái sai.
Bạn thấy sao?