Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 3

Anh trai tôi sinh ra đã mắc bệnh bẩm sinh nghiêm trọng.

Để chữa bệnh cho , bố mẹ tôi đã dốc hết sức kiếm tiền.

Nhưng số tiền kiếm từ việc lặt vặt chẳng thấm vào đâu so với chi phí y tế khổng lồ.

Để kiếm thêm tiền, bố tôi xuống mỏ việc, sau đó không bao giờ trở về nữa.

Người mất, tiền cũng không còn.

Mẹ tôi vì quá đau buồn, suýt chút nữa một xác hai mạng.

Sau khi tỉnh lại, mẹ bắt đầu căm hận trai tôi.

"Anh mày chính là sao chổi, cả gia đình mình."

Đây là câu mẹ với tôi nhiều nhất.

Mỗi lần câu này, mẹ đều bắt tôi quỳ trên đất nghe: "Sở Sở là bảo bối của nhà chúng ta.

"Kể từ khi sinh nó, vận may của nhà mình, còn cả bệnh của mày, ngày càng tốt lên. Sau này mày phải đối xử tốt với nó, biết chưa?"

Mỗi lần, tôi đều lặng lẽ gật đầu.

Người trong làng đều mẹ tôi phát điên.

Nhưng tôi biết mẹ cực kỳ tỉnh táo.

Bà nâng niu tôi như báu vật trong tay, còn đạp trai xuống bùn.

Bà trút hết mọi oán hận lên tôi, dồn hết thương vào tôi.

Năm tôi mười tuổi, cân nặng của tôi đã ngang với trai mười sáu tuổi.

Trong thời đại mà ai cũng cố gắng sinh con trai, mẹ tôi nổi danh là kẻ điên khắp mười dặm tám làng.

"Ép lão Kiều đến sống dở chết dở rồi."

"Con đàn bà điên này sớm muộn gì cũng nhận quả báo!"

Mẹ chẳng bận tâm người ta gì, chỉ dồn hết tâm tư vào tôi.

Theo lời mẹ, nếu không có trai tôi, bố tôi đã không phải xuống mỏ, tôi cũng sẽ không bị sinh non, yếu ớt như .

Tất cả là do nợ chúng tôi.

Từ khi tôi có trí nhớ, mọi thứ tốt đẹp trong nhà đều dành cho tôi.

Bàn ăn nhà tôi cũng nổi tiếng là kiểu "ba tám".

Thịt, trứng, sữa đều nằm trước mặt tôi, còn trước mặt trai, vĩnh viễn chỉ là một đĩa rau xanh.

Tôi thương trai, thường lén giấu đồ ăn ngon, đợi mẹ không ý, nhét cho trai ăn.

Lâu dần, mẹ phát hiện ra.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ nổi giận trước mặt tôi.

Bà bắt tôi quỳ xuống đất, cầm roi mây quất mạnh vào lưng .

"Tao bảo mày ham ăn hả! Cướp đồ ăn trong miệng em mày, đúng là không biết xấu hổ!"

Ban đầu, trai còn cố biện hộ, sau đó bị đánh đến mức chỉ còn có thể nằm thở dốc trên sàn.

Tôi sợ quá khóc òa, ánh mắt mẹ ném về phía tôi lúc đó, giống hệt bây giờ, đầy ác ý và oán hận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...