Theo lời ông già, tôi lục lọi trong ngôi nhà cũ của mình và tìm thấy một tấm thẻ màu xanh có khắc ba chữ "Âm Quẻ Môn".
Nhưng về cách liên lạc với Âm Thập Tam, tôi vẫn không có manh mối nào.
Cho đến đêm, khi sương mù bắt đầu dày đặc, một cây bút nhảy nhót từ trong màn sương xuất hiện: "Âm Thập Tam, tìm người mới rồi."
"Biết rồi."
Một người phụ nữ mặc sườn xám đen bước ra từ sương mù, vươn tay về phía tôi: "Chào mừng gia nhập Âm Quẻ Môn, từ nay sẽ là Âm Thập Ngũ."
Đơn giản sao?
Tôi có chút bất ngờ, nhẹ nhàng đưa tay ra bắt, khẽ lắc: "Tôi còn cần gì nữa không?"
"Ừm…" Người phụ nữ nhíu mày, như đang suy nghĩ, "Nhập môn thì cần một linh sủng. Trên đường đến đây tôi có nhặt một con, hay tặng nó cho luôn nhé."
Vừa , ấy ném một cục bông trắng mềm từ trên không xuống, rơi chính xác vào lòng tôi.
Ấm áp, còn có một đám lông xù.
"Xú nha đầu, không đối xử với Bạch Gia như thế! Bạch Gia đã có chủ rồi!"
Con mèo trong lòng tôi vung vuốt loạn xạ, tôi không kìm mà càng ôm nó chặt hơn.
"Tiểu Bạch."
Cục lông mềm khựng lại, quay đầu tôi, trong ánh mắt lóe lên niềm vui.
Từ trong cổ họng nó phát ra tiếng gừ gừ thoải mái: "Nếu là thì… cũng không phải không ."
"Cảm ơn ."
Tôi thành tâm với người phụ nữ.
Cô ấy xua tay: "Không cần cảm ơn đâu. Lớp da của vật nhỏ này cũng tiêu tốn không ít âm đức của tôi, nhớ trả lại là ."
"Vâng."
"Với cả, đã nhập môn rồi thì mấy món đồ dương thế của , những thứ mang theo vận xui, cũng nên xử lý. Hay là để tôi giúp xử lý, âm đức đổi chia đôi nhé?"
Khi câu này, mắt ấy mở to, trông như một con cáo gian xảo: "Những thứ đó không dễ xử lý đâu. Nếu không phải tôi có người gánh giúp, thì dựa vào , bán một nửa cũng không nổi."
"Được."
Tôi gật đầu đồng ý.
"Vậy thì đi thôi."
Sương mù bao trùm lấy chúng tôi.
Tôi cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, dần dần bay lên.
"Âm Thập Ngũ."
"Hửm?"
"Chào mừng gia nhập Âm Quẻ Môn."
Bạn thấy sao?