Mẹ và ông lão liên quan đến tội người cố ý, bị tuyên án rất nặng.
Lo liệu xong hậu sự cho , tôi đến thăm họ.
Mẹ tôi như người mất trí, không , không , chỉ đờ đẫn vào khoảng không.
Trên người bà thường có vết thương, là do bà tự trong cơn điên.
Bà muốn chết, không chết .
Tôi kể cho bà nghe chuyện của , bà cũng không phản ứng.
Nhưng tôi biết, những ngày tháng tiếp theo, bà sẽ sống trong nỗi đau và dày vò, như tôi đã từng.
Ông già vẫn giữ vẻ thản nhiên, trông sạch sẽ và gọn gàng như lần đầu tôi gặp, trên mặt còn mang theo nụ hiền hòa.
"Làm nghề này, tôi sớm biết sẽ có kết cục như , chỉ là thấy có lỗi với Môn chủ thôi."
Tôi không đáp lại, mà hỏi ông chuyện khác: "Làm thế nào để những con mèo đó dễ chịu hơn?"
"Tích âm đức."
Ông già trả lời rất thẳng thắn: "Thiên hạ quẻ môn chia âm dương hai ngả, một là giải nhân quả cho người sống, một là hoàn nguyện cho người chết. Tông môn ta phản bội chính là Âm Quẻ Môn, là nơi chuyên kiếm âm đức. Nếu muốn mấy con mèo đó sống tốt hơn, tôi có thể tiến cử qua đó."
Tôi ông già đối diện, cân nhắc xem lời ông ta thật hay giả.
"Tôi thế này rồi, cần gì phải lừa nữa."
Ông già : "Hồi đó dạy mẹ cách đó, tôi cũng từng hối hận, chuyện đã thì hối hận cũng chẳng ích gì. Còn , xem như tôi có lỗi với . Nếu muốn đi, thì tìm Âm Thập Tam, bà ấy sẽ dẫn nhập môn. Chỉ là một khi đã nhập môn, sẽ trở thành người nửa âm nửa dương, sẽ không có kiếp sau mà thôi."
Ông già nhún vai: "Như tôi đây, chết rồi cũng không chịu khổ, hồn phi phách tán, mọi chuyện kết thúc."
"Coi như đây là lần cuối cùng tôi tin ông."
Bạn thấy sao?