Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 21

Tôi đã bị lừa sao?

Tôi bị lừa thật rồi.

Tôi bị lừa!

Tôi không kìm mà vươn tay ra, cố đẩy nắp quan tài.

Tôi cảm nhận móng tay của mình gãy rời trong lúc cào cấu, và tôi nghe thấy tiếng hét của chính mình trở nên thê lương, giống như tiếng những con mèo.

"Mẹ! Mẹ không thể đối xử với con như ! Mẹ ơi!"

"Sở Sở."

Tôi nghe thấy giọng của mẹ tôi.

Bình thản như nước chết.

"Sở Sở, đừng sợ. Mẹ sẽ không để con đi một mình đâu. Đợi con khỏe lại, mẹ sẽ đi cùng con."

"Ba con chỉ có một đứa con trai duy nhất. Đến hơi thở cuối cùng, ông ấy vẫn gọi tên con. Mẹ không thể để ba con ra đi mà không yên lòng."

"Mẹ cũng chẳng còn cách nào khác. Sở Sở của mẹ, mẹ hận không thể chết thay con. Nhưng mẹ không , mẹ không thể."

Giọng mẹ tôi nhuốm đầy bi thương, đã trở nên khàn khàn và trầm thấp, vang vọng lên nắp quan tài tôi đang nằm.

"Mẹ cũng không muốn thế đâu. Nhưng chỉ có mạng của con mới có thể đổi mạng của con thôi.

"Tình cảm dành cho người nghiệp càng sâu, vận may mang lại càng lớn.

"Giá như mẹ có thể dùng mạng của mẹ để đổi, mẹ đã thử rồi, không . Mẹ không đổi .

"Sở Sở, chỉ có con thôi. Con con như , chắc chắn con sẽ mang lại may mắn, chắc chắn con sẽ cứu con.

"Nhưng tại sao… tại sao con lại con hơn cả mẹ? Nếu không, con đã không phải chết rồi."

Tôi không hiểu lời mẹ tôi . Chỉ biết theo bản năng mà cào cấu loạn xạ.

Khao khát sống khiến tôi không kìm mà gào thét.

Không khí nhanh chóng trở nên loãng dần, tôi kiệt sức nằm xuống, toàn thân đau nhức.

Trong cơn mê man, tôi dường như quay về năm tôi 5 tuổi.

Sau khi tôi ngất đi, một người đàn ông đã bế tôi vào nhà.

Ông ta cùng mẹ tôi gì đó, trách mẹ tôi không có ý thức đề phòng.

Mẹ tôi dường như đến gần, sờ trán tôi, rồi lại tiếp tục chuyện với người đàn ông.

"Những con mèo trước đây, sau khi mở quan tài ra, vết cào cũng không nhiều. Con mèo mà Sở Sở nuôi, tôi xem rồi, vết cào lại rất sâu và chằng chịt."

"Sao có thể giống nhau ? Thứ này cảm với chủ nghiệp càng sâu, lúc bị phản bội, lực phản phệ sẽ càng mạnh. Phản phệ càng mạnh, sẽ càng mang đến nhiều tiền hơn. Đủ để con trai một cuộc đại phẫu."

"Thật sự phải cảm ơn ."

"Cảm ơn tôi gì? Nếu không phải Kiều đại ca cứu tôi, người chết đã là tôi rồi. Tôi không thể trơ mắt con trai duy nhất của ấy mất đi… Nhưng cách này chỉ để cấp cứu thôi, đừng lạm dụng. Nếu không, những thứ đó sẽ tìm đến."

"Tôi biết mà. Dù sao Sở Sở cũng là máu thịt của tôi. Tôi thế này đã có lỗi với nó lắm rồi. Đợi nó khỏe lại, tôi chắc chắn sẽ không nữa."

"Con mèo này nên xử lý sớm đi. Không thể chỉ chôn qua loa, phải lột da, chôn riêng thịt và xương, nếu không sau này không biết nó có quay lại báo thù không."

"Tôi biết rồi."

Những gì họ sau đó, tôi đã không còn nghe rõ nữa.

Trong ý thức cuối cùng, tôi chỉ thấy từ chiếc quan tài bị mở ra, một chiếc móng trắng muốt thò ra.

"Tiểu Bạch…"

Đôi mắt tôi trở nên ướt đẫm.

Cuối cùng, tôi cũng nhớ ra mình đã quên điều gì.

Thứ máu thịt nhầy nhụa trong đêm đầu tiên, chính là Tiểu Bạch của tôi. Là Tiểu Bạch của tôi, con mèo không còn lông vẫn cố gắng cứu tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...