Con người đúng là một sinh vật đầy mâu thuẫn.
Ánh mắt ông lão trầm xuống, như thể thẳng vào tôi, lại như đang qua vai tôi.
"Cháu đã nghĩ kỹ con đường mình muốn chọn chưa?"
Hai mươi năm trước, tôi không có cơ hội lựa chọn. Hai mươi năm sau, cơ hội này đặt vào tay tôi.
Là ngơ, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Hay xoay chuyển tất cả, để trai tôi phải chết.
Tôi vuốt ve con mèo trong lòng, câu trả lời đã định sẵn từ lâu.
"Con người, luôn phải trả giá cho những gì mình đã ."
Dù là mẹ tôi, hay những người hưởng lợi như tôi và trai tôi.
Ngần ấy năm, những con mèo chết thảm… không thể chỉ vì chúng tôi là con người mà ngang nhiên tra tấn, sát các sinh vật khác như .
Ông lão : "Đáng lẽ nên như thế từ lâu rồi."
Bạn thấy sao?