Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 14

Khoa nội trú mở cửa lúc 6 giờ sáng.

Khi tôi đến, trai đang uống cháo.

Anh trông có vẻ như cả đêm không ngủ, vẫn nở một nụ gượng: "Em chưa ăn sáng đúng không? Anh mua thêm một phần, ăn xong rồi đẩy ra ngoài đi dạo nhé."

6 giờ rưỡi, tầng này sẽ bật đèn cực tím để khử trùng, cần phải ra ngoài chờ khoảng hơn nửa tiếng.

Tôi trệu trạo nhai bánh bao mà không cảm nhận vị gì. Đến khi thấy thời gian đã gần tới, tôi ra ngoài mượn một chiếc xe lăn, đẩy xuống tầng.

Anh trai không gì trong suốt quãng đường.

Bệnh viện vào giờ này rất nhộn nhịp, người qua lại đều vội vã.

Tôi đẩy dọc theo con đường nhỏ, nơi này phong cảnh đẹp, lại ít người.

Đợi đến khi xung quanh không còn bóng dáng ai, mới lên tiếng.

"Em có biết vì sao luôn nghe lời mẹ không?"

Câu hỏi quá đột ngột, tôi không hiểu ý .

"Vì mẹ đã hy sinh quá nhiều để chữa bệnh cho ."

Giọng nhẹ nhàng, mang theo sự mệt mỏi không cùng.

"Em còn nhỏ, nên không nhớ. Khi bố mất, nhà mình nợ ngập đầu. Lúc đó nằm trong bệnh viện, chỉ muốn chết quách đi cho xong."

"Nếu không có gánh nặng, chắc chắn nhà mình đã không như thế. Anh chỉ muốn mẹ sống thoải mái hơn một chút."

"Khi em vừa sinh không bao lâu, mẹ đưa em đi tiêm phòng thì cứu một người. Người đó để cảm ơn mẹ, đã tặng một khoản tiền lớn, vừa đủ để phẫu thuật."

"Sau phẫu thuật, cần một số tiền lớn để chăm sóc. Nhà mình không lo ."

"Anh định với mẹ là không chữa nữa, mẹ đã tát hai cái. Bà ba mất là để đổi lại mạng sống cho , không thể chết ."

"Sau đó, mẹ nhặt một chiếc túi đầy tiền và ngân phiếu. Chủ của chiếc túi là một ông chủ lớn. Để cảm ơn mẹ, ông ấy đã trả toàn bộ chi phí chăm sóc cho .

"Từ đó trở đi, hễ nhà mình thiếu tiền, thì sẽ có một khoản tiền xuất hiện một cách khó hiểu.

"Lúc đầu nghĩ đó là trùng hợp, thậm chí đã từng nghĩ là bố đang phù hộ cho nhà mình.

"Cho đến khi phát hiện quanh nhà có rất nhiều xác mèo."

Anh trai tôi: "Ban đầu, không liên kết hai chuyện này với nhau."

"Cho đến khi em gặp chuyện."

"Sở Sở, có thể em quên rồi, hồi nhỏ em từng nuôi một con mèo tên là Tiểu Bạch."

Đầu tôi như nổ tung.

"Nhưng... mẹ em bị dị ứng lông mèo, sao em có thể nuôi mèo ?"

"Đó là mẹ lừa em. Vì em đã thấy mẹ 'mèo chiêu tài,' sợ đến ngất đi. Sau khi tỉnh lại, em quên hết mọi chuyện."

Giọng rất bình thản: "Mẹ dùng số tiền đó để chữa bệnh cho và nuôi cả gia đình mình."

"Mẹ không ghét , mẹ ghét chính mình. Mẹ vốn là một người rất nhân hậu, , mẹ mới trở nên như ."

"Mọi người có thể mẹ là kẻ điên, thì không."

Anh tôi, ánh mắt nặng trĩu: "Anh đã từng nghĩ, liệu những thứ đó có để lại hậu quả gì không. Nhưng nhiều năm trôi qua, dường như không có gì xảy ra. Mẹ kiểm soát rất tốt, chỉ đủ để vượt qua khó khăn. Sau này, khi kiếm tiền, không còn thấy xác mèo nào nữa."

"Cho đến khi phát bệnh trở lại."

"Em đã gặp chuyện gì?"

"Có phải những việc đó đang báo ứng lên em không?"

Giọng khàn đặc: "Người đáng chết là , người đáng chịu báo ứng cũng là . Anh luôn sợ, sợ những chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến em."

Mẹ cũng từng bà sợ. Sợ tôi sẽ bỏ rơi bà.

Anh cũng sợ. Sợ chuyện này sẽ liên lụy đến tôi.

Nhưng tôi nên sợ điều gì? Tôi nên gì đây?

"Nhiều năm nay, vẫn luôn tìm hiểu về những chuyện đó, không có kết quả. Nếu em thực sự gặp chuyện gì, hãy về quê một chuyến."

Anh đưa tôi một địa chỉ: "Anh không biết mẹ lại gì, việc mẹ bỗng dưng có số tiền lớn thế này, chắc chắn sẽ có hậu quả mà chúng ta không thể lường ."

Những lời sau đó của , tôi không còn nghe thấy gì nữa.

Mẩu giấy trong tay tôi nặng tựa ngàn cân.

Dựa vào những cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc, tôi lập tức đoán ra một khả năng.

Mẹ muốn dùng mạng sống của tôi để đổi lấy mạng sống của .

Tôi không rõ quy trình cụ thể cần gì, chắc chắn là như .

Vì tiền có vấn đề, nên mẹ không cho tôi chuyển tiền cho .

Vì tiền có vấn đề, nên mẹ mới tức giận đến mức đánh tôi.

Mẹ không phải không .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...