Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 8

"Lão Nhị à, tôi biết chuyện này là chịu thiệt, nên tôi đã chuẩn bị sẵn hai mươi vạn tệ. Đợi con dâu tôi sinh cháu trai, số tiền này sẽ chuyển vào tài khoản của ."

Bác trai mỉm hiền từ:

"Dù sao thì chuyện cũng đã đến mức này, những gì Tiểu Ninh phải chịu khổ, chúng tôi sẽ nhớ rõ. Đợi nó tốt nghiệp, công việc của nó, chúng tôi sẽ lo liệu."

Bố tôi bác trai, im lặng một lúc rồi tươi rói:

"Vậy cứ quyết định thế đi. Anh dùng Tiểu Ninh là phúc phận của nó. Hơn nữa, dù không có chuyện này, thanh danh của Tiểu Ninh cũng đã bị hủy hoại, sau này vẫn phải dựa vào người họ này rồi."

Bác hừ lạnh một tiếng:

"Chúng tôi chọn Tiểu Ninh, các người phải lén ăn mừng mới đúng chứ chứ! Nếu không phải nó là đứa học giỏi nhất trong cả gia tộc, chúng tôi cũng không sẵn lòng bỏ ra nhiều tiền đến thế đâu?"

"Mà… chuyện này có gì cho Tiểu Ninh không?"

Mẹ tôi ngồi một bên, mặt mày đầy vẻ do dự.

"Tiểu Ninh là con ruột của tôi, tôi không thể các người !"

"Đồ đàn bà ngu ngốc!"

Bố tôi đẩy mẹ tôi một cái:

"Cũng không phải là thật sự sinh con, chỉ là mang tiếng xấu một chút, đâu gọi là ?! Có hai mươi vạn tệ này, đợi nó lấy chồng, chúng ta rút ra ba, năm vạn đền bù cho nó, phần còn lại hai vợ chồng ta dùng, bà không biết sướng à?"

"Nhưng mà…"

"Không nhị gì hết, bà im miệng lại!"

Nói xong, ông bác trai, ấp úng :

"Anh, cái phương pháp đó của … có thể chỉ cho tôi không? Tôi… tôi vẫn chưa có đứa nối dõi."

Bác trai bật lớn:

"Đừng là tôi không nghĩ cho . Chú tưởng tôi bày ra cuộc gặp mặt ngày hôm nhúậu, chính là để cho cơ hội ôm một đứa con trai."

Ông ta chỉ tay về phía người đàn ông trung niên:

"Đây là đại sư, rất cao tay. Đợi chuyện của Tiểu Ninh xong xuôi, tôi sẽ giới thiệu cho ."

Ba tôi rối rít cảm ơn, mẹ tôi mặt tái xanh, không biết đang nghĩ gì.

Sau bữa tiệc, ba mẹ tôi rời đi.

Lúc này, bác mới hạ sắc mặt, đảo mắt: "Đứa em trai này của ông, lòng dạ đúng là ác thật. Không biết sau này có lấy chuyện này ra uy hiếp chúng ta không."

"Uy hiếp là chuyện sau này. Bây giờ quan trọng là để hai vợ chồng nó trông Tiểu Ninh cho cẩn thận, đừng để con bé tìm người phát hiện ra điều bất thường. Không phải bà bảo hôm nay người đến thăm Tiểu Ninh có vẻ quái dị sao?"

"Chứ còn gì nữa! Ánh mắt con bé đó lướt qua tôi, tôi rùng cả mình. Không biết Tiểu Ninh lấy đâu ra vận may, đến lúc này còn có thể tìm đại sư."

Bác còn muốn , bác trai đã đổi chủ đề:

"Thôi đi, mau dọn bàn, gọi con trai con dâu ra ăn cơm."

Thức ăn trên bàn chỉ có ba tôi đụng đến.

Bác khó chịu gom hết bỏ vào thùng rác, rồi mang từ trong ra những món ăn mới.

Lần này, những món ăn cao cấp hơn hẳn lúc trước.

Anh họ đỡ chị dâu ngồi xuống cẩn thận.

Bụng chị dâu nhô cao, tản ra vẻ hiền từ đặc trưng của phụ nữ mang thai.

"Mẹ ơi!"

Cục bông nhỏ trong lòng tôi bỗng phấn khích.

"Đừng để thứ nhỏ này chạy mất. Người đàn ông kia có chút bản lĩnh đấy."

Giọng Bạch gia rất khẽ.

Tôi bất chấp sợ hãi trong lòng, siết chặt cục bông nhỏ trong tay, không một lời.

Tôi muốn xem thử đám người có trái tim thối nát này còn định ra trò gì.

"Đại sư, con dâu tôi có thể thuận lợi sinh đứa bé ra không?"

Bác không còn vẻ chua ngoa, thay vào đó là ánh mắt đầy lo lắng:

"Tiểu Ninh, con bé tiện nhân xui xẻo kia, mới hơn sáu tháng đã sinh ra linh thai, chuyện này có ảnh hưởng gì không?"

"Có."

Người đàn ông trung niên mở miệng lần đầu trong đêm:

"linh thai không có cơ thể, để sống sót, sẽ theo bản năng hút tinh khí từ cơ thể mẹ. Lâu dài, con bé có thể mất mạng."

Ánh mắt ông ta dừng lại trên bụng chị dâu:

"Người ta , bảy tháng sống, tám tháng không sống. Bụng này cũng gần bảy tháng rồi, tốt nhất mổ sớm, cũng coi như cứu mạng con bé kia."

"Không ! Cháu trai tôi sao có thể so sánh với con tiện nhân kia?"

Bác phản đối gay gắt: "Ngài cũng rồi, đó chỉ là lời đồn. Nếu mổ ra có ảnh hưởng đến cháu tôi thì sao? Đây là cháu trai duy nhất khó khăn lắm mới có ."

"Tùy các người quyết định, tôi chỉ đề xuất thôi."

Người đàn ông trung niên chậm rãi ăn uống:

"Dù sao tôi lấy tiền việc, nhân quả tự các người chịu."

"Tôi chịu! Tôi chịu hết!"

Thấy chị dâu sắc mặt khó coi, bác lập tức tiếp lời:

"Vì cháu trai tôi, nhân quả gì tôi cũng chịu . Hơn nữa, là chính ba mẹ nó cũng không xem trọng nó, tôi có chịu thì cũng chẳng phải chịu bao nhiêu?"

Cả nhà lại vui vẻ ăn uống.

Bác liên tục tâng bốc người đàn ông trung niên, cố gắng dò xét xem có thể sinh thêm đứa nữa không.

"Tôi còn một đứa cháu , từ nhỏ theo ba mẹ ăn bên ngoài, đầu óc rất linh hoạt, quan trọng là sức khỏe cực tốt… Đại sư xem...?"

Người đàn ông tựa tiếu phi tiếu quanh bàn một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở phía tôi:

"Tùy các người. Chỉ cần các người trả đủ tiền, chịu nhân quả là ."

"Chịu , chịu ."

Bác rạng rỡ: "Đại sư ăn nhiều một chút, sau này còn phải phiền đại sư nhiều."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...