Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 7

Bên trong phòng bệnh lại chìm vào yên tĩnh.

Tôi không thể không nghĩ rằng, có lẽ Âm Thập Ngũ cũng từng trải qua những chuyện tương tự.

Đặc biệt là khi số tiền vài vạn kia lại xuất hiện.

Sau khi mọi thứ ổn định, tôi bắt đầu lo lắng. Nếu nhận số tiền đó mà mang đến rắc rối cho Âm Thập Ngũ thì sao?

Âm Thập Ngũ trầm mặc một lúc, dáng vẻ như thể số tiền đó không quan trọng, điều cốt yếu nằm ở phong bì kia.

“Đó là "Thù lao" mà đáng nhận.”

Cô ấy mỉm nhẹ:

"linh thai sinh non, tiên thiên bất túc. Trước khi bào thai thật thể sinh ra, nó phải không ngừng hấp thụ tinh nguyên từ cơ thể mẹ. Vào khoảnh khắc khế ước thiết lập, lòng tham của nó sẽ đạt đến đỉnh điểm, rất nhanh thôi, nó sẽ tìm đến . Đến lúc đó, có thể dựa vào Bạch gia.”

Tôi nghe theo lời của ấy, khi lại con mèo trắng béo đang lười biếng nhai thịt bò khô ở xa xa, lòng tôi không khỏi thấp thỏm.

Một con mèo béo tròn như tượng sứ thì có thể giúp gì cho tôi chứ? Không lẽ nhờ trọng lượng của nó đè bẹp đứa bé ma kia sao?

Đến 11 giờ rưỡi, sau khi các y tá kiểm tra phòng lần cuối, đèn trong phòng bệnh cũng tắt hẳn.

Tôi căng thẳng đến mức không ngủ , liên tục vuốt ve con mèo trắng.

Nó bực bội mở mắt, liếc tôi một cái rồi càu nhàu:

"Sờ qua chút là rồi, sao lại sờ mãi không dừng thế?"

Mèo… biết sao?!!

Tôi há hốc miệng kinh ngạc.

Quả không hổ danh là mèo của Đại sư, năng lời lẽ đặc sắc như .

Cảm giác bất an trong lòng tôi giảm đi nhiều.

Tôi liên tục vỗ má mình để giữ tỉnh táo.

Một giây sau, tôi nhận ra cơn ác mộng lại kéo đến.

“Mẹ ơi.”

“Hi hi hi, mẹ, sao mẹ không đến tìm con?”

Tiếng trẻ con the thé vang lên, càng lúc càng gần.

Cảm giác giống hệt như trước đây, tôi cắn chặt môi, không dám thốt lên tiếng nào.

"Sao mẹ không gì? Sao mẹ không đi tìm con?"

Giọng của đứa bé càng thêm phần tủi thân:

“Mẹ không tìm con sao? Vậy con đành phải tìm mẹ thôi…”

Cơn đau đột ngột xiết chặt bụng dưới tôi, dữ dội hơn cả ngày hôm đó khi tôi phải vào bệnh viện.

Tôi quằn quại, cố gắng kìm nén tiếng kêu.

“Meo!!”

Giọng con mèo trắng vang lên từ xa, sắc bén và mạnh mẽ.

Tôi mở mắt, thấy nó lao về phía tôi như một tia sáng, nước mắt chực trào vì sợ hãi: “Mau gì đi!”

“Xin lỗi, lão muội, lúc nãy Bạch gia bị lạc đường. Cô đừng gì với Âm Thập Ngũ nhá, tôi xử lý luôn đây."

Mèo trắng bằng giọng điệu áy náy

Không để tôi kịp gì, nó đã nhảy lên bụng tôi, hít ngửi vài hơi rồi… há miệng, hung hăng cắn xuống.

“Đừng!”

Tôi định ngăn nó lại, lập tức thấy dưới miệng mèo trắng là một thứ nhỏ bé đang ngọ nguậy dữ dội, không rõ mặt.

“Mẹ cứu con với!”

Đó là… linh thai sao?

Tôi biết thứ này không phải điều gì tốt lành, nó yếu ớt giãy giụa, lòng tôi bỗng dâng lên chút thương kỳ lạ.

Tôi lắc đầu, ép bản thân xua đi cảm đó.

Tôi Bạch gia, mở miệng hỏi: “Bạch gia, bây giờ phải thế nào đây?”

“Gừ gừ gừ gừ!”

Bạch gia mở miệng kêu mấy tiếng, dường như nhận ra cách này không thể chuyện , nó đặt cục bông nhỏ xuống, dùng một chân trước giữ chặt rồi lấy chân kia đánh mạnh một cái:

"Không chịu ngoan ngoãn học hành này!"

"Oa!"

Không gian lập tức tràn ngập tiếng khóc của trẻ con.

"Mẹ ơi, mèo hư! Cứu con với!"

Cục bông nhỏ kêu thảm thiết: "Mẹ tốt ơi, cứu cứu con!"

Tôi nhẫn tâm quay đầu đi, không dám tiếp.

Nhận ra tôi không định cứu nó, tiếng cục bông trắng trở nên đầy oán hận:

"Cô không phải mẹ tôi, tôi muốn mẹ! Tôi muốn mẹ!"

Con mèo trắng phấn khích kêu lên hai tiếng "meo meo", rồi buông cục bông nhỏ ra.

Cục bông như một cơn gió lao về phía tôi, khiến tôi bất giác ôm nó trọn vào lòng.

"Mẹ ơi!"

Giọng cục bông rất nhẹ nhàng.

Tôi cảm nhận nó nhẹ nhàng chạm vào tôi một cái, rồi từ cơ thể nó xuất hiện một sợi dây màu xanh, vươn ra về phía không rõ.

"Đi!"

Con mèo trắng nhảy lên vai tôi: "Đi theo hướng sợi dây."

"Thế còn thứ này…"

"Vừa mới bị đánh, tạm thời sẽ ngoan ngoãn một lúc."

Tôi gật đầu bừa, quyết định nghe lời con mèo trắng.

Sợi dây này xuất hiện một cách kỳ lạ, hướng vươn ra càng kỳ lạ hơn.

Cảnh vật xung quanh bắt đầu mờ ảo trong làn sương trắng, không ngừng thay đổi, và càng ngày càng trở nên quen thuộc.

"Đây chẳng phải là nhà bác cả sao?"

Khi đứng trước cánh cửa quen thuộc, tôi vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy như đã đoán từ trước.

"Đúng là chính họ muốn tôi."

"Đi thôi!"

Con mèo trắng dẫn tôi xuyên qua bức tường, bên trong là cảnh một gia đình đang vui vẻ ăn cơm.

Gia đình bác tôi, một người đàn ông trung niên lạ mặt, và... bố mẹ tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...