Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 6

“Ting ting——”

Điện thoại tôi vang lên, là tin nhắn từ Âm Thập Ngũ.

“Cứ nhận tiền đi, sau này có ích.”

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn nghe lời người khác khuyên bảo.

Nếu Âm Đại sư đã , tôi sẽ vô điều kiện nghe theo.

"Đây là của họ đưa cho con, hai người từ chối thì có ích gì chứ?"

Tôi lấy lại phong bì từ tay họ, liếc qua một lượt rồi :

"Anh, mẹ tôi suốt ngày khen giỏi giang. Sao nhà chỉ đưa có chút này thôi?"

Cha tôi vẫn chưa kịp định thần sau hành của tôi, nghe câu ấy, mặt ông biến sắc, giơ tay định tát tôi:

"Mày lại còn không biết xấu hổ?"

Tôi nép người, trốn sau lưng họ:

"Anh họ số tiền này là cho con để con bồi dưỡng sức khỏe. Con nhận đồ của mình, sao lại là không biết xấu hổ? Trừ khi họ số tiền này chỉ là đãi bôi, nếu , con sẽ không nhận."

Sắc mặt họ biến đổi không ngừng.

Thấy bác cả lại định bắt đầu một trận mắng nhiếc khác, tôi giả vờ sợ hãi, nhét lại phong bì vào tay họ.

"Mày…"

Bác cả giận đến mức lảo đảo một cái.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt không mấy thiện cảm của họ, bà đành nghiến răng chuyển chủ đề:

"Nếu cháu thấy không đủ thì phải sớm chứ. Bác còn rút mấy vạn tiền mặt, định mua vòng cho chị dâu cháu. Thôi, bác đưa cho cháu trước."

Bà ta đau khổ lấy ra vài xấp tiền từ túi xách.

Sau khi chắc chắn tôi nhận hết, bà ta như bị chó đuổi, vội vã cùng họ rời khỏi phòng bệnh.

Mặt ba tôi xanh mét, trông giống như đống phân lỏng.

Ông run rẩy tay, cũng không thành lời:

"Mày xem mày có còn giống con chút nào không? Mẹ mày dạy mày thế à?"

"Không phải mẹ dạy đâu! Vừa rồi chính bác còn gì? Con là đứa có cha sinh mà không có mẹ dạy."

Tôi bình tĩnh đáp trả.

Ba tôi tức đến mức đi vòng vòng, cuối cùng gầm lên một tiếng rồi rời khỏi phòng bệnh, đuổi theo gia đình bác tôi.

Chỉ đến khi họ đi hết, tôi mới buông bỏ sự phòng bị, nằm xuống giường.

Vừa rồi vận nhiều như , với trạng hiện tại của tôi, thật sự là quá sức.

Mẹ tôi từ đầu đến cuối đứng bên cạnh, không dám gì cũng không dám rời đi.

Đợi phòng bệnh không còn ai, bà mới rụt rè lên tiếng:

"Tiểu Ninh, vừa rồi con như , có phải hơi quá đáng không?"

Quá đáng? Nếu mẹ biết họ đã gì với tôi, e rằng…

Suy nghĩ của tôi chợt khựng lại…

Nếu mẹ biết chính gia đình bác đã tôi, liệu bà có đứng về phía tôi không?

"Mẹ,"

Tôi ngập ngừng : "Nếu con bị người ta thành ra thế này, mẹ có muốn giúp con báo thù không?"

"Ai con?!"

Mắt mẹ sáng lên, bà lao đến bên giường tôi:

"Mẹ biết mà, con mẹ không phải loại người không biết xấu hổ. Con với mẹ đi, ai đã con? Mẹ sẽ báo thù cho con! Nếu mẹ không , thì còn có ba con, con nữa!"

"Nếu là con thì sao? Nếu là bác cả và con thì sao?"

Mẹ tôi sững người.

Bà buông tay tôi ra, gương mặt lộ rõ vẻ do dự: "Không thể nào, đó là họ của con! Có phải con nhầm lẫn gì không? Họ sẽ không chuyện như đâu."

"Nếu đúng là họ thì sao?"

Tôi chằm chằm vào mẹ, muốn có một câu trả lời.

"Nếu đúng là họ cũng không thể. Anh con không phải loại người đó. Hơn nữa, cái dáng gầy gò như que củi này của con, con chắc chắn không để vào mắt đâu!"

Mẹ tôi càng , biểu cảm càng chắc chắn: "Anh con còn phải quan, con đừng có con."

Tôi không gì.

Chiếc túi tiền trong tay tôi bị bóp đến phát ra tiếng .

Ánh mắt mẹ vào số tiền, lóe lên tia sáng, bà đưa tay ra định chạm vào:

"Tiểu Ninh, con đưa tiền cho mẹ, mẹ sẽ đi chuyện tử tế với bác dâu con. Con cứ nằm đây mãi cũng không phải cách, mẹ sẽ nhờ bác ấy giúp. Dù không tìm đứa bé, cũng không thể để con phải ngồi tù!"

"Không cần."

Tôi né tay mẹ: "Con tự biết phải gì."

"Con đúng là bướng bỉnh… Đều là người trong nhà, ai lại con ? Tiền cứ để ở đây cũng , đợi khi xuất viện thì đưa mẹ."

Mẹ tôi lải nhải một lúc, thấy tôi không đáp lại, cuối cùng mới miễn cưỡng rời đi.

Tôi cuộn mình trong chăn, ôm lấy Bạch Gia, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Tôi… ghét mẹ...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...