Hệ Liệt Âm Quẻ [...] – Chương 5

“Cô là ai? Ai cho vào đây?”

Mẹ tôi thấy một người lạ mặt, lập tức căng thẳng.

Bà đứng chắn trước mặt tôi, giọng run rẩy:

“Cô định con tôi sao?”

Mẹ tôi nghĩ rằng Âm Thập Ngũ là một phóng viên vô lương tâm.

Tôi bóng lưng của mẹ, trong lòng dâng lên một chút mềm mại.

Ít ra, chắc là vẫn còn mẹ thương tôi.

"Người con bà không phải là tôi…"

Âm Thập Ngũ dùng ánh mắt ngăn tôi mở miệng, rồi nhẹ nhàng với mẹ tôi:

“Tôi ở đây là để bảo vệ ấy. Bà thử nghĩ xem, kẻ con bà chẳng phải vẫn còn ở đây sao?”

Lúc câu cuối cùng, Âm Thập Ngũ thẳng vào bác cả tôi.

Ánh mắt của bác cả thoáng qua một tia áy náy, ngay sau đó, nó chuyển thành phẫn nộ:

“Lão Nhị à, nhà các người gặp chuyện, chúng tôi hảo tâm đến thăm hỏi. Thế mà các người lại để một con nhóc đến mắng chửi tôi thế này à?”

“Đại tẩu, không có chuyện đó đâu. Tôi còn không biết người này là ai.”

Cha tôi gượng gạo: “Mọi người đến thăm, chúng tôi còn không kịp cảm ơn. Sao tôi lại tìm người đến phiền mọi người ? Tôi sẽ bảo ấy đi ngay.”

“Vậy còn .”

Bác cả kéo họ ra một bên, đôi mắt ngập tràn ghét bỏ.

“Nhanh lên, con trai tôi chút nữa còn phải đi xã giao cùng lãnh đạo nữa đấy.”

“Vâng, vâng!”

Đối mặt với nhà bác cả, cha tôi luôn thể hiện bộ dạng khúm núm và nịnh nọt, chỉ thiếu mỗi khắc hai chữ này lên trán. Nhưng khi quay lại tôi, giọng ông lập tức trở nên gắt gỏng:

“Tao đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng chơi với mấy đứa xấu nữa! Sao không biết học hỏi mày một chút, kết giao với mấy người hữu dụng chút?"

Ông luôn biết cách tận dụng tối đa khả năng mắng mỏ để trút giận.

Tôi Âm Đại sư, trong mắt đầy vẻ cầu xin. Tôi sợ rằng ấy sẽ thực sự bỏ đi. Nếu , sẽ chẳng còn ai cứu tôi nữa.

Âm đại sư vỗ nhẹ vào tôi, mỉm dịu dàng.

Cô ấy nhét lại tấm chăn cho tôi rồi khẽ :

“Tối nay Bạch gia sẽ ở cùng .”

“Nhưng…”

Tôi nắm lấy tay áo của ấy, trong lòng đầy lo sợ.

Một con mèo có thể giúp gì cho tôi chứ?

Âm Đại sư không thêm gì nữa, chỉ xoay người rời khỏi.

“Nhìn lại bộ dạng trang điểm như trát vôi của con bé đó xem, có đứa con tốt nào mà lại ăn mặc thành như ?"

Ba tôi đứng trấn giữ trước cửa phòng, không quên mắng thêm một câu:

“Nếu tao còn thấy bè như đến tìm mày, tao sẽ cắt đứt quan hệ với mày.”

Tôi phớt lờ ông, ôm lấy Bạch gi, đám người kia bằng ánh mắt lạnh băng.

Theo lời của Âm Thập Ngũ, những người tôi chính là họ.

Tôi vốn nghĩ rằng khi đối diện với tội ác do chính tay mình tạo ra, họ sẽ cảm thấy bất an, áy náy…

Nhưng giờ đây, có vẻ như kẻ xấu luôn sống ung dung tự tại.

“Các người đến đây gì?”

Tôi bác cả, giọng lạnh lẽo: “Bác cũng nghĩ tôi sinh con hoang, nên đến đây để nhạo tôi sao?”

“Cái gì mà con hoang?!”

Sắc mặt bác cả lập tức thay đổi, bà ta nhảy dựng lên, chỉ vào tôi mà mắng: “Cái thứ mất dạy này, không câu gì hay thì tốt nhất là câm miệng lại!”

“Sao phải phản ứng dữ dội thế? Người khác không biết lại còn tưởng tôi vừa mắng bác."

Tôi ôm chặt Bạch gia, họ, lòng đầy châm chọc.

“Mày, mày đúng là thứ có cha sinh mà không có mẹ dạy, thứ con hư hỏng, còn dám lên mặt!”

Bác cả vung tay lao về phía tôi.

Những lời bà ấy thật khó nghe.

Nhưng cha mẹ tôi chẳng có phản ứng gì, chỉ cúi đầu im lặng, như thể họ chẳng nghe thấy gì cả.

Tôi ôm Bạch gia ngồi trên giường, vừa vừa đáp trả:

“Bác cả, bác như thế là sai rồi. Tôi có cha sinh không có mẹ dạy, cho nên mới cãi nhau với trưởng bối. Nhưng bác có cha sinh có mẹ dạy, lại đi so đo với một tiểu bối đang bệnh nặng nằm trên giường, bác như , so với tôi, không phải là càng tệ hơn sao?"

“Mày!!!”

Bác cả tức đến mức hét lên.

Cửa phòng bật mở, vài bảo vệ xông vào chặn bà ta lại:

“Trong phòng bệnh không ồn ào. Nếu còn tiếp tục, chúng tôi sẽ mời tất cả ra ngoài.”

Y tá nhíu mày bác cả tôi, rồi quay sang họ tôi: “Quản mẹ cho đàng hoàng. Đây là bệnh viện.”

Anh họ tôi từ nhỏ luôn xuôi gió xuôi nước, chưa từng bị chỉ trích như . Anh ta chỉ đành ho khẽ vài tiếng, kéo dượng bình tĩnh lại.

Bây giờ ta bị chỉ thẳng mặt mà mắng, không thể người qua đường ăn dưa nữa, ho nhẹ mấy tiếng, rồi kéo bác cả bình tĩnh lại.

Sau khi y tá đi khỏi, ta lấy từ túi áo ra một phong bì dày, đưa cho tôi:

“Đây là chút quà bọn mang đến cho em, em mua ít đồ ăn ngon, chăm sóc bản thân cho tốt.”

Bác cả phong bì, nét đau lòng trên khuôn mặt sắp không giấu nổi.

Nhưng lần này, bà không phản đối hành của họ tôi, ngược lại còn nở một nụ :

"Anh em dù sao cũng là máu mủ thân. Anh họ cháu biết chuyện của cháu, đã nhờ rất nhiều người giúp tìm đứa bé, vẫn không tìm thấy. Chúng ta cũng không ép cháu nữa, chỉ cần cháu chăm sóc tốt cho bản thân là ."

Thay đổi sắc mặt thế này đúng là quá nhanh, không đi học diễn xuất quả là phí mất một tài năng.

“Ayo, đều là người nhà, sao lại mang nhiều tiền như ?”

Ba tôi cầm lấy phong bì, đưa lại cho họ tôi:

“Con bé còn trẻ, điều dưỡng cơ thể cũng đâu có cần nhiều như ? Cháu cứ giữ lại đi, sau này các cháu còn phải sinh con, còn tốn kém nhiều."

"Đúng rồi, chúng tôi nhận tâm ý là rồi."

Mẹ tôi đứng bên cạnh phụ họa.

Không ai quan tâm đến suy nghĩ của tôi.

Nhưng dù sao tôi cũng không muốn nhận số tiền đó.

Trước đó một lần tôi không đưa tiền cho họ đã thành cơ sự thế này, lần này nếu nhận tiền của họ, không chừng xương cốt tôi sẽ bị lấy hầm cao mất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...