Câu đó thật quá đỗi kinh hoàng.
Mặt tôi tái nhợt, không biết nên gì.
“Nhưng, …” Đó là bác ruột của tôi!
Tôi muốn phản bác, không thể thốt nên lời.
Cơn đau ở bụng dưới từng phút từng giây nhắc nhở tôi rằng không nên nghĩ người khác quá tốt đẹp.
“Vậy chúng ta phải gì?”
Tôi Âm Thập Ngũ cầu cứu: “Tôi có thể gì đây?”
Tôi mới 19 tuổi đã xảy ra chuyện thất này. Đừng là theo đuổi công lý vì bản thân mình, đến tự do về thân thể tôi còn không thể .
“Tôi có thể báo cảnh sát không?”
“Cô định báo cảnh sát thế nào?”
Âm Thập Ngũ nhếch mép khẩy: “Cô sẽ với cảnh sát là đã sinh con hộ người khác à? Cô có bằng chứng không?”
Đúng , tôi không có bằng chứng.
Không ai tin vào chuyện kỳ quái như .
“Vậy chúng ta phải gì?”
Tôi suýt sụp đổ: “Tại sao họ lại như chứ! Nếu họ muốn có con, sao không tự mình sinh lấy? Tại sao lại tổn thương tôi như ?! Người khác sau này sẽ tôi thế nào đây?!”
Trong lòng tôi hoàn toàn trống rỗng. Tất cả những điều này, những từ ngữ dơ bẩn mà tôi đã, đang và sắp phải nghe, giống như hoá thành xiềng xích, cuốn lấy tôi ngày càng chặt.
Tôi không thể trốn thoát, cũng chẳng thể thoát ra.
Những thứ này giống như cứ quanh quẩn cả đời tôi, rồi gieo xuống từng tấc da thịt của chúng tôi.
“Thay vì nghĩ đến cách người khác mình, có lẽ nên nghĩ xem thế nào để bảo vệ mạng sống của mình trước đã.”
Giọng của Âm Thập Ngũ nhẹ bẫng như bay tới bên tôi, trong tay là con mèo trắng mềm mại.
Tôi con mèo trắng béo ú đang nằm trong tay ấy, nó nhẹ như một tờ giấy, chẳng có chút sức nặng nào.
Tôi ngạc nhiên đến mức vô thức đáp lời Âm Thập Ngũ:
“Bảo vệ mạng sống của tôi? Họ còn dám lấy mạng tôi sao?”
“Nói chính xác, không phải là bọn họ, mà là thai nhi mà sinh hạ."
Ánh mắt Âm Thập Ngũ dừng lại trên con mèo trắng.
“Cô có nhận ra gần đây mình thường xuyên gặp ác mộng không?”
Hai từ “ác mộng” như một tia chớp xẹt qua não tôi.
Nếu không phải Âm Thập Ngũ nhắc đến, có lẽ tôi đã quên mất chuyện này.
Kể từ khi tỉnh lại ở bệnh viện, đêm nào tôi cũng mơ thấy một đứa trẻ không có mặt ngồi trên người tôi, cắm đầu nhai nuốt máu thịt của tôi.
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là áp lực quá lớn phản ánh vào giấc mơ.
Nhưng ý của Âm Thập Ngũ là… đó không phải là ác mộng sao?
Tôi còn định hỏi thêm, cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra.
Cha mẹ tôi dẫn theo các chị em họ đi vào.
Bạn thấy sao?