"Mày đúng là đồ bôi tro trát trấu vào mặt gia đình! Giờ thì toàn mạng đều tràn ngập ảnh mày không mặc quần áo, mày còn cho chúng tao sống nữa không?!"
"Con sống . Còn các người, nếu thấy sống không nổi nữa thì đi chết đi!"
Tôi lạnh lùng họ: "Dù sao thì vì con trai, vì 20 vạn, cho dù tôi có chết, các người cũng không buồn đúng không?"
"Cái gì mà 20 vạn! Đừng có hươu vượn!"
Gương mặt ba tôi tối sầm lại.
Không thể cãi lại tôi, ông quay sang mắng mẹ tôi:
"Nhìn xem bà dạy con giỏi chưa, chẳng biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì!"
Mẹ tôi vẫn như mọi khi, chi biết cúi đầu chịu trận.
Bà lúc nào cũng thế.
Trước mặt người khác, luôn tỏ ra bộ dáng đáng thương, hy vọng tôi đứng ra bảo vệ bà.
Nhưng khi tôi bảo vệ bà, bà lại quay sang chèn ép tôi để nhận sự tán dương từ người khác.
Nhưng bà không hiểu rằng, như chỉ khiến người khác càng khinh thường bà hơn.
"Đúng rồi, linh thai kia, con đã nhờ người xử lý. Đứa con của chị dâu có lẽ sẽ không giữ , nên 20 vạn tệ kia chắc cũng mọc cánh bay mất rồi."
"Mày bậy bạ gì đó?! Con của chị dâu mày thì liên quan gì đến mày?!"
Ba tôi đỏ bừng mặt, cố gắng biện minh.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại vang lên, là bác gọi điện tới.
Vừa bắt máy, phía bên kia, những lời chửi rủa thô tục vang lên như sấm dậy:
"Đồ tiện nhân đáng chết, cả nhà mày chẳng ai ra gì! Nếu cháu trai tao có chuyện, tao sẽ cầm dao sạch nhà mày!
"Còn dám nghĩ đến 20 vạn tệ à? Tao đưa mày 20 vạn tiền âm phủ về mà đốt!
"Cả một nhà tuyệt hậu, miệng không thốt ra nổi một câu thật, đến con mình còn không quản nổi!"
Ba tôi từ chỗ nhún nhường lúc đầu, dần trở nên tức giận:
"Nhà tôi tuyệt tự thì sao? Ít nhất con tôi vẫn có thể sinh con, không như con trai bà, đến một hạt giống cũng không có, nhà bà mới thực sự là tuyệt tự!"
Nói xong, ông dập máy cái rụp.
Ông vò vò tay, bước đến chỗ tôi, định gì đó lại không thể mở miệng.
Cuối cùng, ông vỗ mạnh vào lưng mẹ tôi:
"Còn đứng đó gì? Con đã bao lâu rồi không ăn gì, bà mẹ mà không biết mua gì cho nó ăn à?"
"Tôi đặt cơm ở nhà ăn rồi."
"Cơm đặt sao tốt bằng cơm tự nấu?"
Tôi lạnh lùng họ một người tung, một người hứng, diễn vai mặt đỏ mặt trắng.
Cứ như thể, khi biết chắc không lấy 20 vạn, cũng không có hy vọng có con trai, ông ta lại trở về người cha hiền lành trước đây.
Nhưng tôi... sẽ không mắc lừa thêm lần nào nữa.
Bạn thấy sao?